Tag Archive for: Lc

19/11 – Thứ Ba tuần 33 thường niên.

“Con Người đến tìm kiếm và cứu chữa điều gì đã hư mất”.

Lời Chúa: Lc 19, 1-10

Khi ấy, Chúa Giêsu vào Giêricô và đi ngang qua thành, thì kìa, có một người tên là Giakêu, ông thủ lãnh những người thu thuế và là người giàu có. Ông tìm cách để nhìn xem Chúa Giêsu là người thế nào, nhưng không thể được, vì người ta đông quá, mà ông lại thấp bé. Vậy ông chạy lên trước, trèo lên một cây sung để nhìn xem Người, vì Người sắp đi ngang qua đó.

Khi vừa đến nơi, Chúa Giêsu nhìn lên và trông thấy ông ấy, nên Người bảo ông rằng: “Hỡi Giakêu, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta phải lưu lại tại nhà ngươi”. Ông vội vàng trụt xuống và vui vẻ đón tiếp Người. Mọi người thấy vậy, liền lẩm bẩm rằng: “Ông này lại đến trọ nhà một người tội lỗi”.

Ông Giakêu đứng lên thưa cùng Chúa rằng: “Lạy Ngài, tôi xin bố thí nửa phần của cải tôi cho kẻ khó, và nếu tôi có làm thiệt hại cho ai điều gì, tôi xin đền gấp bốn”. Chúa Giêsu bảo ông ấy rằng: “Hôm nay nhà này được ơn cứu độ, bởi người này cũng là con cái Abraham. Vì chưng, Con Người đến tìm kiếm và cứu chữa điễu gì đã hư mất”.

Suy niệm: Baden Powell, nhà sáng lập phong trào hướng đạo, có nói: “Nơi một kẻ cướp của giết người cũng có ít là 5% lương thiện.” Nếu quả thật như thế, thì sự lương thiện của ông Da-kêu ít gì cũng đạt được con số 5% tối thiểu đó, bởi vì ông vẫn có một tâm hồn khao khát hướng về sự thiện: ông muốn biết Đức Giê-su, hiện thân của Sự Thiện Tuyệt Đối, và ông hăm hở tìm cách để được nhìn thấy Ngài dù có phải leo vắt vẻo trên một cành cây với tấm thân ‘thiếu thước’ của ông. Ông Da-kêu quả là dễ thương, phải không bạn? Thế nhưng, mấy ai đã nhận ra điều đó! Còn Chúa Giê-su, Đấng “không nỡ giập tắt tim đèn còn khói”, đã nhìn thấy và kêu gọi ông, và Ngài đã biến đổi ông trở nên một con người 100% lương thiện.

Mời Bạn: Cái nhìn của Chúa thấy được sự lương thiện ẩn khuất trong đáy lòng người ta. Lời gọi của Chúa có sức khơi gợi khả năng hướng thiện ấy thành một cuộc hoán cải đích thực. Bạn cứ bộc bạch tất cả tấm lòng của mình trước cái nhìn của Chúa đi! Và bạn hãy sẵn sàng lắng nghe tiếng Chúa thì thầm trong lòng bạn đi! Chúa sẽ biến đổi bạn. Và bạn cũng nhìn người khác bằng cái nhìn của Chúa để thấy được và khơi gợi được khả năng hướng thiện nơi anh chị em mình.

Chia sẻ: Ôn lại kinh nghiệm hoán cải của Da-kêu mỗi khi bạn bi quan về mình hay về người khác vì cứ sa ngã mãi về một tội lỗi nào đó.

Sống Lời Chúa: Bạn nghiền ngẫm một câu Lời Chúa thật nhiều lần cho tới khi tâm hồn bạn được Lời Chúa đánh động.

Cầu nguyện: Dành ít phút thinh lặng để tâm sự với Chúa.

18/11 – Thứ Hai tuần 33 thường niên.

“Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi? – Lạy Ngài, xin cho tôi được xem thấy”.

LỜI CHÚA: Lc 18, 35-43

Khi Chúa đến gần thành Giêricô, thì có một người mù ngồi ăn xin bên vệ đường. Khi nghe tiếng đám đông đi qua, anh liền hỏi có chuyện gì đó. Người ta nói cho anh biết có Ðức Giêsu Nazareth đang đi qua.

Bấy giờ anh liền kêu lên rằng: “Lạy ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi!” Những người đi trước mắng bảo anh nín đi, nhưng anh lại càng kêu lớn tiếng hơn: “Lạy con vua Ðavít, xin thương xót tôi!”

Vậy Chúa Giêsu dừng lại, truyền dẫn anh đến cùng Người. Khi anh đến gần bên Người, Người hỏi anh: “Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi?” Anh thưa: “Lạy Ngài, xin cho tôi được xem thấy”. Chúa Giêsu bảo anh: “Hãy nhìn xem, lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi”. Tức khắc anh thấy được và anh đi theo Người, và ca tụng Thiên Chúa. Thấy vậy toàn dân liền ca ngợi Thiên Chúa.

Suy niệm: Người mù thành Giê-ri-khô biết rõ mình cần gì: Anh ta biết mình mù loà và anh muốn được sáng mắt. Điều quan trọng là anh biết chọn đúng người để kêu cầu: Anh không thấy, nhưng anh có thể nghe để nhận biết “ông Giê-su Na-da-rét là Con vua Đa-vít”, là Đấng Ki-tô cứu thế; anh cũng không bị câm, nên anh gào to lên: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin rủ lòng thương tôi”. Anh biết anh cần Chúa nên anh dùng mọi phương thế anh có để đến với Ngài. Nhưng điều quan trọng hơn cả là Chúa cũng biết anh cần Chúa. Chúa “truyền dẫn anh ta đến” gặp Chúa và Ngài hỏi anh muốn gì. Thật phúc cho anh vì điều anh muốn cũng là điều Chúa muốn làm cho anh. Và Ngài ban cho anh nhiều hơn điều anh xin: Anh nhìn thấy được và anh đi theo Ngài.

Mời Bạn: Mù con mắt thể lý thì bất tiện đủ điều, nhưng mù con mắt Đức Tin lại còn đáng sợ và khó khăn hơn nữa. Đó là khi chúng ta bon chen chạy theo quyền lực, tìm kiếm tiền của, hay khi chúng ta ham mê hưởng thụ đến nỗi không cảm thấy mình cần Chúa, cũng không nhận thấy Ngài hiện diện nơi tha nhân. Bạn hãy mang lấy tâm trạng của anh mù, để biết mình không thể sống mà thiếu Chúa, và khắc phục mọi rào cản để đến và ở lại với Chúa.

Sống Lời Chúa: Tận dụng những khoảnh khắc trong ngày để dâng lên Chúa một lời nguyện tắt nói lên tâm tình thân thiết của bạn với Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa đã thắp sáng con mắt tâm hồn anh mù để anh nhận ra Chúa. Xin Chúa cho con được sáng con mắt đức tin để con nhận ra con cần Chúa và phó thác đời con trong tay Chúa. Amen.

15/11 – Thứ Sáu tuần 32 thường niên.

“Cũng xảy ra như thế trong ngày Con Người xuất hiện”.

Lời Chúa: Lc 17, 26-37

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Như sự kiện đã xảy ra thời Noe thế nào, thì trong ngày Con Người cũng xảy đến như vậy. Thiên hạ cứ ăn uống, cưới vợ gả chồng, mãi cho tới ngày Noe vào tầu, rồi nước lụt đến tiêu diệt mọi người.

“Lại cũng như đã xảy ra thời ông Lót: người ta ăn uống, mua bán, trồng tỉa, xây cất, nhưng ngày ông Lót ra khỏi thành Sôđôma, thì trời liền mưa lửa và sinh diêm, tiêu diệt mọi người. Cũng sẽ xảy như thế trong ngày Con Người xuất hiện.

“Trong ngày đó, ai ở trên mái nhà có đồ vật trong nhà, thì chớ xuống lấy đi; và ai ở ngoài đồng cũng đừng trở về. Các con hãy nhớ trường hợp vợ ông Lót. Ai lo cứu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai đành mất sự sống mình thì giữ được nó.

“Thầy bảo các con: Trong đêm ấy sẽ có hai người trên một giường, thì một người bị đem đi, và người kia sẽ được để lại. Hai phụ nữ xay cùng một cối, thì một người sẽ bị đem đi, còn người kia sẽ được để lại. Hai người ở ngoài đồng, thì một người bị đem đi, và người kia được để lại”.

Các môn đệ thưa Chúa rằng: “Lạy Thầy, chuyện đó ở đâu vậy?” Người phán bảo các ông: “Xác ở đâu thì diều hâu tựu lại đó”.

Suy niệm: Số phận của mỗi người, trong ngày phán xét, “được đem đi” hay “bị bỏ lại” – nghĩa là được cứu độ hay bị loại ra – là quyền của Thiên Chúa, nhưng đồng thời cũng tuỳ ở sự chọn lựa, ở cách sống của ta hôm nay. Chúa Giê-su lấy chuyện ông Nô-e và ông Lót trong Cựu Ước để minh hoạ điều đó: hai ông đã bỏ lại tất cả để đi theo đường lối của Thiên Chúa, vì thế họ được cứu; còn những người cố bám lấy những gì thuộc về thế gian thì bị huỷ diệt. Sống trên đời ai cũng phải chọn lựa, vấn đề là phải biết phân định để chọn lựa cách khôn ngoan. Và tiêu chuẩn để chọn đúng là: “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì” (Lc 9,27).

Mời Bạn: Sống là hướng về tương lai, và đương nhiên, không thể không nghĩ tới cơm áo gạo tiền. Nhưng cũng phải nhớ rằng người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, vì ngoài thân xác, con người còn có linh hồn, có sự sống siêu nhiên. Những ai lấy vật chất làm cùng đích để rồi cố bám víu vào nó, cuối cùng nhận ra tất cả chỉ là “dã tràng xe cát biển đông” thì đã muộn.

Sống Lời Chúa: Tự vấn trước và sau khi hành động: tôi làm (hoặc đã làm) điều này vì mục đích gì?

Cầu nguyện: Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con những thực tại trần gian làm nền tảng cho cuộc sống. Xin đừng để chúng con quá ham mê những sự đời này đến mức lạc xa lý tưởng cao đẹp là được cư ngụ trong Nhà Chúa để hưởng phúc muôn đời. Amen.

14/11 – Thứ Năm tuần 32 thường niên.

“Nước Thiên Chúa ở giữa các ông”.

Lời Chúa: Lc 17, 20-25

Khi ấy, những người biệt phái hỏi Chúa Giêsu “Khi nào nước Thiên Chúa đến”, thì Người đáp lại rằng: “Nước Thiên Chúa không đến để cho người ta quan sát, và người ta sẽ không nói được: “Này nước trời ở đây hay ở kia”. Vì nước Thiên Chúa ở giữa các ông”.

Chúa lại phán cùng các môn đệ rằng: “Sẽ có ngày các con ước ao thấy được một ngày của Con Người mà không được thấy. Người ta sẽ bảo các con: “Này Người ở đây và này Người ở kia”, các con chớ đi đến và đừng tìm kiếm. Vì như chớp sáng loè từ chân trời này đến phương trời kia thế nào, thì Con Người cũng sẽ đến trong ngày của Người như vậy. Nhưng tiên vàn Người phải chịu đau khổ nhiều, và bị dòng dõi này xua đuổi”.

Suy niệm: Mục đích sứ vụ của Đức Giê-su là thiết lập Nước Thiên Chúa ngay ở thế gian này; cho nên trọng tâm giáo huấn của Ngài cũng là lời rao giảng Nước Trời. Nước ấy đã bắt đầu và chỉ hoàn tất trong ngày cánh chung khi Ngài lại đến trong vinh quang. Với sự hiện diện của Đức Giê-su và các hoạt động: rao giảng, chữa lành bệnh tật, xua trừ ma quỷ… lời các ngôn sứ đã loan báo về thời đại cứu thế nay đã được ứng nghiệm (x. Lc 4,18.21). Và Đức Giê-su chính là hiện thân của “Triều đại Thiên Chúa đang ở giữa chúng ta” rồi. Nước Thiên Chúa, ai cũng được mời gọi bước vào, chỉ với một điều kiện: “Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng” (Mc 1,15).

Mời Bạn: Quả thật, Nước Thiên Chúa đã hình thành và hiện diện  giữa những người thật, việc thật mà bạn đang gặp gỡ, tiếp xúc. Nước đó đang hiện thực nơi những mầu nhiệm cứu độ được diễn ra hằng ngày trong thánh lễ, cũng như nơi những tâm hồn đơn sơ, bé nhỏ, những con người thành tâm thiện chí. Phần bạn, bạn có ở trong số những người đang nỗ lực thực thi những giá trị Tin Mừng để Nước Thiên Chúa tiếp tục toả lan trong thế giới này không?

Sống Lời Chúa: Để Nước Chúa ngày càng lan rộng, mời bạn thực thi những giá trị Tin Mừng trong mọi hoạt động trong cuộc sống của bạn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa yêu thương hết mọi người và Chúa muốn quy tụ tất cả trong vương quốc tràn đầy tình yêu, sự thật và công lý của Chúa. Xin giúp chúng con sống thế nào để người khác nhận ra Nước Chúa đang hiện diện ở giữa họ. Amen.

13/11 – Thứ Tư tuần 32 thường niên.

“Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này”.

Lời Chúa: Lc 17, 11-19

Khi Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, Người đi qua biên giới Samaria và Galilêa. Khi Người vào một làng kia thì gặp mười người phong cùi đang đứng ở đàng xa, họ cất tiếng thưa rằng: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi”. Thấy họ, Người bảo họ rằng: “Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế”. Trong lúc họ đi đường, họ được lành sạch.

Một người trong bọn họ thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người: Mà người ấy lại là người xứ Samaria. Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại này”. Rồi Người bảo kẻ ấy rằng: “Ngươi hãy đứng dậy mà về: vì lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi”.

Suy niệm: Tháng 2 năm 2006, tờ Thời Báo San Francisco đưa tin một nhóm cứu hộ đã cật lực nhiều giờ để cứu con cá voi mắc lưới trên biển. Thoát chết, sau khi bơi lượn nhiều vòng bày tỏ niềm vui, nó quay lại “nựng” từng người thợ lặn, đẩy nhẹ nhẹ quanh người họ. Chàng trai trực tiếp cắt sợi dây ở miệng cá voi nói mắt nó cứ nhìn theo anh mãi. Mạng sống của chín người phong cũng bị cột chặt vào tấm lưới phong cùi. Thế nhưng, sau được gỡ khỏi, họ quên trở lại bày tỏ tâm tình cơ bản của kẻ thọ ơn. Não trạng coi mình đương nhiên được hưởng, vì là Dân Chúa chọn, đã tạo ra mẫu số chung “ăn cháo đá bát” này. Ngạn ngữ Pháp nói lòng biết ơn là “trí nhớ của con tim”. Người Sa-ma-ri này trở lại cám ơn Đức Giê-su vì quả tim anh cảm nhận việc Ngài làm cho anh không phải là chuyện đương nhiên mà là ân huệ lớn lao mà tình yêu Chúa dành cho anh.

Mời Bạn: Con cá voi dạy cho bạn hai nhịp phải làm khi nhận một ân huệ: (1) cảm nếm hạnh phúc của ân huệ đem lại (bơi lượn nhiều vòng); (2) bày tỏ tâm tình tạ ơn cách cụ thể (“nựng” từng người). Thiếu một trong hai nhịp này, bạn chưa có “trí nhớ của con tim.”

Chia sẻ: Bạn nghĩ sao về nhận định của thánh I-nha-xi-ô: “Lòng vô ơn là sự lạnh lùng với những món quà và hồng ân nhận được. Nó là nguyên do và khởi đầu của tội lỗi và mọi điều tồi tệ”?

Sống Lời Chúa: Xét xem tôi thường tỏ ra vô ơn với ai và thực hiện một cử chỉ cụ thể với người đó để tỏ lòng biết ơn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, chúng con thường kêu xin hơn là bày tỏ lòng tri ân mỗi khi cầu nguyện. Xin giúp chúng con nhớ rằng mọi sự là hồng ân, để chúng con luôn sống trong tâm tình biết ơn sâu xa với Chúa và người khác.

12/11 – Thứ Ba tuần 32 thường niên. – Thánh Giôsaphát, giám mục, tử đạo. Lễ nhớ.

“Chúng tôi là đầy tớ vô dụng: vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm”.

Lời Chúa: Lc 17, 7-10

Khi ấy, Chúa Giêsu phán: “Ai trong các con có người đầy tớ cày bừa hay chăn súc vật ngoài đồng trở về liền bảo nó rằng: “Mau lên, hãy vào bàn dùng bữa”, mà trái lại không bảo nó rằng: “Hãy lo dọn bữa tối cho ta, hãy thắt lưng và hầu hạ ta cho đến khi ta ăn uống đã, sau đó ngươi mới ăn uống”? Chớ thì chủ nhà có phải mang ơn người đầy tớ, vì nó đã làm theo lệnh ông dạy không? Thầy nghĩ rằng không.

“Phần các con cũng vậy, khi các con làm xong mọi điều đã truyền dạy các con, thì các con hãy nói rằng: “Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm”.

Suy niệm: Các học sinh sau một năm học tập tốt, nhận được những phần thưởng dành cho học sinh xuất sắc, tiên tiến… Nói đúng ra, các em chỉ làm việc bổn phận của các em. Những người có công trong việc này là thầy cô, là cha mẹ, v.v… đang vui mừng trước thành quả mà các em đạt được, các vị đó lại không được thưởng. Xét cho cùng, các vị đó cũng chỉ làm việc bổn phận mà Thiên Chúa đã trao phó qua thiên chức của mình. Thật thế, Thiên Chúa không phải là người mắc nợ chúng ta khi chúng ta làm việc bổn phận của mình. Thế nên, thái độ đúng đắn nhất của tôi là khiêm tốn nhìn nhận: “Tôi chỉ là đầy tớ vô dụng, tôi đã chỉ làm những việc bôn phận đấy thôi.” Đối lại, khi chúng ta khiêm tốn như thế thì Thiên Chúa lại hết sức quảng đại và còn khiêm tốn hơn cả chúng ta nữa trong cách Ngài cư xử với chúng ta khi chúng ta sống như “những tôi tớ trung thành và khôn ngoan”: “Chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn và đi lại hầu hạ họ” (Lc 12,37) và còn cất nhắc họ lên “coi sóc tất cả tài sản mình” (Mt 24,47).

Mời Bạn: Khi kiểm điểm đời sống hoặc xét mình lãnh nhận bí tích hoà giải, chúng ta thường quá chú trọng đến những tội như “lo ra chia trí khi đọc kinh luôn luôn, khi ít khi nhiều, khi nào cũng có” mà quên xét xem mình đã chu toàn việc bổn phận của mình hay chưa.

Sống Lời Chúa: Mỗi sáng tự nhắc nhở mình làm tốt việc bổn phận hôm nay và dâng cho Chúa công việc bạn sắp làm.

Cầu nguyện: Đọc kinh “Tôi Thú Nhận”.

11/11 – Thứ Hai tuần 32 thường niên. – Thánh Máctinô, giám mục. Lễ nhớ.

“Dù một ngày bảy lần nó trở lại nói cùng con rằng: Tôi hối hận, thì con hãy tha cho nó”.

Lời Chúa: Lc 17, 1-6

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Không thể nào mà không xảy ra gương xấu, nhưng vô phúc cho kẻ nào gây ra gương xấu. Thà nó bị cột cối đá vào cổ mà ném xuống biển còn hơn là làm gương xấu cho một trong những trẻ nhỏ này.

“Các con hãy cẩn thận: nếu có anh em con lỗi phạm, con hãy răn bảo nó, và nếu nó hối cải, thì hãy tha thứ cho nó; cho dù một ngày nó phạm đến con bảy lần, và bảy lần nó trở lại nói cùng con rằng: “Tôi hối hận”, thì con hãy tha thứ cho nó”.

Các Tông đồ thưa với Chúa rằng: “Xin Thầy ban thêm lòng tin cho chúng con”. Chúa liền phán rằng: “Nếu các con có lòng tin bằng hạt cải, thì dẫu các con khiến cây dâu này rằng: “Hãy tróc rễ lên và xuống mọc dưới biển”, nó liền vâng lời các con”.

Suy niệm: Lev Tolstoy, văn hào Nga, kể chuyện một người hành khất đến xin đại gia nọ bố thí. Ông này không cho gì cả mà còn lấy đá ném vào người kẻ ăn xin. Ông ăn xin nhặt hòn đá cất giữ chờ ngày ném trả lại. Nhiều năm sau, nhà phú hộ phạm pháp, bị tịch biên tài sản và vào tù. Kẻ xin ăn theo chân đoàn áp tải cầm đá toan ném vào tù nhân để rửa nhục. Tuy nhiên, khi thấy kẻ thù tay bị cùm, gương mặt thì tiều tụy, ông thả hòn đá xuống đất tự nhủ: “Tại sao bao nhiêu năm qua, ta lại mang nặng hòn đá kia? Con người này, giờ đây chỉ là một kẻ khốn khổ như ta.” Khi phạm tội, chúng ta ném đá Thiên Chúa. Nhưng Ngài không cất giữ những hòn đá xúc phạm kia. Nơi Chúa Giê-su, Thiên Chúa tha thứ cho kẻ có tội thật lòng ăn năn. Ngài dạy chúng ta cũng noi gương Ngài tha thứ cho kẻ xúc phạm chúng ta. Sự tha thứ Chúa đòi hỏi là tha không giới hạn. Hễ người anh em cần tha thứ là chúng ta sẵn sàng để tha cho họ.

Mời Bạn: Vì nuôi thù tích oán, người hành khất kia vừa đói ăn phần xác vừa nghèo đi về tinh thần. Nếu không tha thứ cho anh em, hòn đá căm hờn, thù oán làm cho tâm hồn ta nặng nề, bất an, không còn chỗ để yêu thương. Mối thù hận như vi khuẩn độc hại đục ruỗng, huỷ hoại nhân cách của ta, tiêu huỷ những năng lực và cơ hội ơn phúc Chúa ban để phục vụ tha nhân.

Sống Lời Chúa: Khi có người xúc phạm đến tôi và tôi thấy khó lòng tha thứ cho họ, tôi nhìn lên Thập giá Chúa và cầu xin cho tôi theo gương Chúa tha thứ cho anh em mình.

Cầu nguyện: Hát ‘Kinh Hòa Bình’.

08/11 – Thứ Sáu tuần 31 thường niên.

“Con cái đời này khi đối xử với đồng loại thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

Lời Chúa: Lc 16, 1-8

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Một người phú hộ kia có một người quản lý; và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lý đến và bảo rằng: “Tôi nghe nói anh sao đó. Anh hãy tính sổ công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không thể làm quản lý nữa”. Người quản lý thầm nghĩ rằng: “Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào để khi mất chức quản lý thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ”.

“Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: “Anh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?” Người ấy đáp: “Một trăm thùng dầu”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại năm mươi”. Rồi anh hỏi người khác rằng: “Còn anh, anh mắc nợ bao nhiêu?” Người ấy đáp: “Một trăm giạ lúa miến”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hãy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi”.

“Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

Suy niệm: Chúng ta thường cảm thấy khó hiểu vì dường như Chúa Giê-su đưa người “quản lý bất lương” ra làm gương mẫu trong khi có bằng chứng rõ ràng ông ta đã thâm lạm của cải của chủ mình. Ngài đã từng gọi những người giống như “nhà phú hộ kia” “đồ ngốc” khi coi tiền của như cùng đích để chỉ hưởng thụ của cải chóng qua đời này mà không lo “làm giàu trước mặt Thiên Chúa”; bởi vì không phải “mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu” (x. Lc 12,16-21). Thực ra Chúa đã có chủ ý khi gọi người quản lý đó là “bất lương”. Ngài có khen chăng là khen ông ta “khôn khéo” biết lo xa cho tương lai của mình. Qua đó Ngài dạy các môn đệ là “con cái sự sáng” phải biết khôn ngoan trong việc sử dụng tiền của đời này. Sự khôn ngoan của “con cái sự sáng” hệ tại ở chỗ biết phân định để sử dụng tiền của như phương tiện để đạt tới Thiên Chúa là cứu cánh cuộc đời, và từ bỏ chúng mỗi khi chúng làm phương hại mối liên hệ với Thiên Chúa và cản trở con đường đến với Ngài.

Mời Bạn: Con người ngày nay thường dựa vào tiền bạc để tạo chỗ đứng cho mình trong xã hội. Còn bạn, bạn đã làm gì để ‘tạo chỗ đứng’ cho mình trong Nước Trời? Bạn có biết cho đi, biết san sẻ những gì mình có cho người túng thiếu? Bạn đã làm gì để hướng tới giá trị của cuộc sống vĩnh hằng?

Sống Lời Chúa: Tiết giảm những chi tiêu không thiết yếu để sẵn sàng chia sẻ với người túng nghèo.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ban cho con sự khôn ngoan của con cái sự sáng để con dám từ bỏ những gì là chóng qua và chỉ chọn Chúa là gia nghiệp đời con.

07/11 – Thứ Năm đầu tháng, tuần 31 thường niên.

“Trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải”.

Lời Chúa: Lc 15, 1-10

Khi ấy, những người thâu thuế và những người tội lỗi đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người Biệt phái và Luật sĩ lẩm bẩm rằng: “Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi, cùng ngồi ăn uống với chúng”.

Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này: “Ai trong các ông có một trăm con chiên, và nếu mất một con, lại không để chín mươi chín con khác trong hoang địa mà đi tìm con chiên lạc, cho đến khi tìm được sao? Và khi đã tìm thấy, người đó vui mừng vác chiên trên vai, trở về nhà, kêu bạn hữu và những người lân cận mà nói rằng: “Anh em hãy chia vui với tôi, vì tôi đã tìm thấy con chiên lạc!” Cũng vậy tôi bảo các ông: Trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần hối cải.

“Hay là người đàn bà nào có mười đồng bạc, nếu mất một đồng, mà lại không đốt đèn, quét nhà và tìm kỹ lưỡng cho đến khi tìm thấy sao? Và khi đã tìm thấy, bà mời các chị em bạn và những người láng giềng đến mà rằng: “Chị em hãy vui mừng với tôi, vì tôi đã tìm được đồng bạc tôi đã mất”. Cũng vậy, tôi bảo các ông: Các thiên thần của Thiên Chúa sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải”.

Suy niệm: Một trong những ngành nghề phổ biến của người Do Thái ngày xưa là chăn nuôi gia súc. Những gia đình khá giả sở hữu hàng ngàn chiên cừu là chuyện bình thường. Người chăn chiên được nói ở đây chỉ có 100 con chiên, nghĩa là rất ít. Đã có ít mà lại lạc mất một con thì tiếc lắm. Cho nên, người mục tử sẵn sàng để lại 99 con kia trên núi cấp tốc đi tìm ngay con chiên lạc. Cũng thế, người phụ nữ này có 10 đồng tương đương với thu nhập của 10 ngày công là cả một gia tài. Mất một đồng là mất cả một ngày công vất vả, bà tiếc lắm. Thế nên bà bỏ công quét nhà, moi móc mọi ngóc ngách tìm kiếm ngay trong đêm mà không đợi đến sáng hôm sau. Con người còn quý giá hơn thế nhiều vì được Thiên Chúa dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa, lại được Đức Giê-su cứu chuộc bằng giá máu của Người. Vậy nếu ai đó lỡ phạm tội mà sám hối trở về thì cả thiên đàng vui mừng khôn xiết.

Mời Bạn: Trong tháng cầu cho các đẳng linh hồn này, chúng ta dâng lời cầu nguyện kết hợp với hy sinh và việc lành phúc đức để xin Chúa thanh luyện linh hồn những người đã qua đời, cho họ sớm được giải thoát khỏi chốn luyện hình và được hưởng nhan thánh Chúa. Nhờ đó chúng ta cũng được hoà chung niềm vui với triều thần thánh trên thiên đàng.

Sống Lời Chúa: Dâng lời cầu nguyện và làm việc hy sinh để tưởng nhớ và cầu nguyện cho người đã khuất.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa không muốn một ai trong chúng con phải hư mất. Xin vì lòng thương xót Chúa, cho các linh hồn đã qua đời được sớm hưởng nhan thánh Chúa. Amen.