Tag Archive for: Mc

11/02 – Thứ Ba tuần 5 thường niên.

“Các ngươi gác bỏ một bên các giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục phàm nhân”.

Lời Chúa: Mc 7, 1-13

Khi ấy, những người biệt phái và mấy luật sĩ từ Giêrusalem tụ tập lại bên Chúa Giêsu, và họ thấy vài môn đệ Người dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch, nghĩa là không rửa trước. Vì theo đúng tập tục của tiền nhân, những người biệt phái và mọi người Do-thái không dùng bữa mà không rửa tay trước, và ở nơi công cộng về, họ không dùng bữa mà không tắm rửa trước. Họ còn giữ nhiều tập tục khác nữa, như rửa chén, rửa bình, rửa các đồ đồng.

Vậy những người biệt phái và luật sĩ hỏi Người: “Sao môn đệ ông không giữ tập tục của tiền nhân mà lại dùng bữa với những bàn tay không tinh sạch?” Người đáp: “Hỡi bọn giả hình, Isaia thật đã nói tiên tri rất chí lý về các ngươi, như lời chép rằng: “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng ở xa Ta. Nó sùng kính Ta cách giả dối, bởi vì nó dạy những giáo lý và những luật lệ loài người”. Vì các ngươi bỏ qua các giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục loài người: rửa bình, rửa chén và làm nhiều điều như vậy”.

Và Người bảo: “Các ngươi đã khéo bỏ giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ tập tục của các ngươi. Thật vậy, Môsê đã nói: “Hãy thảo kính cha mẹ”, và “ai rủa cha mẹ, sẽ phải xử tử”. Còn các ngươi thì lại bảo: “Nếu ai nói với cha mẹ mình rằng: Những của tôi có thể giúp cha mẹ được là Corban rồi (nghĩa là của dâng cho Chúa)”, và các ngươi không để cho kẻ ấy giúp gì cho cha mẹ nữa. Như thế các ngươi huỷ bỏ lời Chúa bằng những tập tục truyền lại cho nhau. Và các ngươi còn làm nhiều điều khác giống như thế”.

Suy niệm: Trong một vở kịch của G. Marcel, chị vợ dự định tặng cho chồng món quà sinh nhật là một đôi giày thật đẹp. Chẳng may anh chồng bị tai nạn phải cưa mất đôi chân. Chị vợ vẫn nhất quyết giữ ý định cũ của mình bất chấp giờ đây chồng mình không còn chân để đi giày nữa. Đôi giày thay vì là một món quà đem lại niềm vui thì lại trở thành một sự xúc phạm nặng nề. Cách giữ luật theo kiểu người Pha-ri-sêu cũng thế. Thay vì thờ phượng Chúa bằng cuộc sống “công bình, nhân ái và thành tín” như Ngài mong muốn (Mt 23,23) thì họ chỉ dành cho Ngài những lời lẽ ngoài môi miệng và tuân giữ “những giới luật phàm nhân.” Như thế không phải là xúc phạm nặng nề đến Chúa hay sao?

Bạn nghĩ coi, chúng ta có thực sự thờ phượng Chúa đúng như lòng Chúa mong muốn không? Chúng ta không thiếu những nghi lễ long trọng nhưng chúng ta đã sống công bình và nhân ái chưa? Liệu chúng ta đã đồng cảm với những người khổ đau, nghèo đói? Liệu chúng ta đã bênh vực, chia sẻ với những người đang chịu bất công, bị loại bỏ bên lề xã hội? Nếu chưa sống như thế, chúng ta mới chỉ thờ Chúa ngoài môi miệng, chưa đúng như lòng Chúa mong muốn.

Sống Lời Chúa: Xem-xét-và làm một việc theo tinh thần Tin Mừng để chia sẻ với người đau khổ sống bên cạnh bạn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con biết thờ phượng Chúa với tất cả tấm lòng, không viện lý do này khác để tránh né việc thực thi công bằng và nhân ái.

10/02 – Thứ Hai tuần 5 thường niên. – Thánh Côláttica, trinh nữ. Lễ nhớ.

“Tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh”.

Lời Chúa: Mc 6, 53-56

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người, họ liền rảo chạy khắp miền, và nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau yếu nằm trên chõng đến đó.

Bất cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta cũng đặt các bệnh nhân ở các nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm tới gấu áo Người, và tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh.

Suy niệm: Chúa Giê-su không phải là thầy thuốc, nhưng người đau ốm bệnh tật ở khắp nơi đều tuốn đến với Ngài. Không tự mình đi được thì nhờ người khác cáng tới. Vì “bất cứ ai chạm đến Người – dù chỉ là tua áo choàng của Người – thì đều được khỏi” (Mc 6,56). Đừng vội chê trách họ có đầu óc lợi dụng! Có những người đã hằng chục năm tìm thầy chạy thuốc mà vẫn tiền mất tật mang. Có những người đã từng nằm vô vọng chờ một phép lạ xảy đến cho mình nhưng nào có thấy. Chúa Giê-su không chê trách nhưng đón nhận họ với lòng thương xót. Lòng thương xót ấy biểu lộ qua cách Ngài thi thố quyền năng. Những ai đến với Người, Người luôn mở rộng vòng tay chờ đón. Người luôn trao ban hết con người, hết thời giờ, hết quyền năng Người cho họ. Điều quan trọng là Ngài không dừng lại ở chỗ chữa lành bệnh thể xác mà còn ban cho họ ơn đức tin để được cứu độ.

Mời Bạn: Mọi Ki-tô hữu đều được mời gọi là tông đồ của Chúa giữa lòng thế giới. Muốn rao giảng lời Chúa thì cũng phải có tấm lòng như Chúa, một tấm lòng biết thương xót. Trong mọi hoàn cảnh, người tông đồ đích thực của Chúa không thể thiếu tính cách phục vụ yêu thương và quên mình như Thầy Giê-su. Trong cuộc sống hằng ngày, bạn làm gì để sống và thể hiện lòng thương xót Chúa cho anh em?

Sống Lời Chúa: Thăm viếng bệnh nhân hoặc phụ giúp người già, khuyết tật neo đơn trong khu xóm của bạn.

Cầu nguyện: Hát Kinh Hòa Bình.

 

07/02 – Thứ Sáu đầu tháng, tuần 4 thường niên.

“Ðó chính là Gioan Tẩy Giả trẫm đã chặt đầu, nay sống lại”.

Lời Chúa: Mc 6, 14-29

Khi ấy, vua Hêrôđê nghe nói về Chúa Giêsu, vì danh tiếng Người đã lẫy lừng, kẻ thì nói: “Gioan Tẩy giả đã từ cõi chết sống lại, nên ông đã làm những việc lạ lùng”; kẻ thì bảo: “Ðó là Êlia”; kẻ khác lại rằng: “Ðó là một tiên tri như những tiên tri khác”. Nghe vậy, Hêrôđê nói: “Ðó chính là Gioan trẫm đã chặt đầu, nay sống lại”.

Vì chính vua Hêrôđê đã sai bắt Gioan và giam ông trong ngục, nguyên do tại Hêrôđia, vợ của Philipphê anh vua mà vua đã cưới lấy. Vì Gioan đã bảo Hêrôđê: “Nhà vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình”. Phần Hêrôđia, nàng toan mưu và muốn giết ông, nhưng không thể làm gì được, vì Hêrôđê kính nể Gioan, biết ông là người chính trực và thánh thiện, và giữ ông lại. Nghe ông nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe.

Dịp thuận tiện xảy đến vào ngày sinh nhật Hêrôđê, khi vua thết tiệc các quan đại thần trong triều, các sĩ quan và những người vị vọng xứ Galilêa. Khi con gái nàng Hêrôđia tiến vào nhảy múa, làm đẹp lòng Hêrôđê và các quan khách, thì vua liền nói với thiếu nữ ấy rằng: “Con muối gì, cứ xin, trẫm sẽ cho”, và vua thề rằng: “Con xin bất cứ điều gì, dù là nửa nước, trẫm cũng cho”. Cô ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì?” Mẹ cô đáp: “Xin đầu Gioan Tẩy Giả”. Cô liền vội vàng trở vào xin vua: “Con muốn đức vua ban ngay cho con cái đầu Gioan Tẩy Giả đặt trên đĩa”. Vua buồn lắm, nhưng vì lời thề và vì có các quan khách, nên không muốn làm cho thiếu nữ đó buồn. Và lập tức, vua sai một thị vệ đi lấy đầu Gioan và đặt trên đĩa. Viên thị vệ liền đi vào ngục chặt đầu Gioan, và đặt trên đĩa trao cho thiếu nữ, và thiếu nữ đem cho mẹ.

Nghe tin ấy, các môn đệ Gioan đến lấy xác ông và mai táng trong mồ.

Suy niệm: Ca dao có câu: “Hùm giết người hùm ngủ; người giết người thức đủ năm canh”. Đó cũng là tâm trạng dằn vặt của vua Hê-rô-đê khi bị Gio-an Tẩy giả khiển trách về việc ông cướp vợ của anh mình. Tuy đã bắt Gio-an tống ngục nhưng Hê-rô-đê vẫn ngầm che chở vị ngôn sứ. Một đàng ông nhận thức hành động của mình là cực kỳ vô luân sai trái. Đàng khác ông vẫn không từ bỏ lòng ham mê tửu sắc. Nhà vua vẫn dan díu với bà Hê-rô-đi-a, lại còn đắm chìm trong ca vũ tiệc tùng. Trong một lúc cao hứng vui mắt vì điệu vũ của con gái bà Hê-rô-đi-a, Hê-rô-đê đã lỡ lời: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.” Một lời hứa liều trước mặt bá quan văn võ làm sao rút lại, vua đành cho chém đầu Gio-an Tẩy giả theo lời xúi bẩy của bà Hê-rô-đi-a. Gio-an Tẩy giả đã chết như một vị ngôn sứ, nhưng hành động táng tận lương tâm đó sẽ cứ dày vò Hê-rô-đê mãi không thôi.

Mời Bạn: Tiếng lương tâm là tiếng nói của Thiên Chúa đặt để trong thâm tâm của mỗi người. Tiếng nói của lương tâm là mệnh lệnh tuyệt đối: phải làm điều lành và xa lánh điều dữ. Vâng nghe tiếng lương tâm đem lại bình an tâm hồn. Ngược lại, phớt lờ tiếng nói của lương tâm, để chạy theo dục vọng thì sẽ chỉ nhận được dằn vặt và bất an.

Sống Lời Chúa: Mỗi tối xét xem một ngày qua mình đã nghe tiếng lương tâm thế nào và xin Chúa ban ơn hoán cải.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa ban cho chúng con có lương tâm phản ánh tiếng nói của Chúa. Xin cho chúng con biết ngoan ngoãn vâng nghe, ngõ hầu chúng con chỉ làm điều lành và lánh điều dữ.

06/02 – Thứ Năm đầu tháng, tuần 4 thường niên. – Thánh Phaolô Miki và các bạn tử đạo. Lễ nhớ.

“Người bắt đầu sai các ông đi”.

Lời Chúa: Mc 6, 7-13

Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế.

Và Người truyền các ông đi đường đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo. Người lại bảo: “Ðến đâu, các con vào nhà nào, thì ở lại đó cho đến khi ra đi. Ai không đón tiếp các con, cũng không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi đó, phủi bụi chân để làm chứng tố cáo họ”.

Các ông ra đi rao giảng sự thống hối. Các ông trừ nhiều quỷ, xức dầu chữa lành nhiều bệnh nhân.

Suy niệm: Không phải ngẫu nhiên mà  Đức Giê-su “kêu các môn đệ lại và chọn lấy mười hai ông và gọi làm tông đồ” (Lc 6,13). Chắc chắn Đức Giê-su hữu ý chọn ‘Mười Hai’ như đại diện Mười Hai chi tộc Ít-ra-en để thể hiện mối liên hệ với sứ mệnh đặc biệt của họ trong việc thiết lập Hội Thánh là Dân riêng mới của Tân Ước. Họ được chọn gọi làm ‘môn đệ’ Đức Giê-su để ở lại và học đòi theo gương Thầy Chí Thánh. Nhưng họ còn được đặt làm ‘tông đồ’ để được sai đi với sứ mệnh loan báo Tin Mừng để những ai tin vào Ngài thì được cứu độ.

Mời Bạn: Sứ mệnh loan báo Tin Mừng được Đức Giê-su ký thác cho Nhóm Mười Hai, nay được chuyển thông cho chúng ta qua Bí tích Rửa Tội. Lời tuyên xưng đức tin khi lãnh nhận bí tích Rửa Tội không chỉ là lời tuyên xưng ‘Tôi tin’ cách cá nhân mà còn là một lời đồng tuyên xưng trong một Hội Thánh ‘công giáo và tông truyền’ để cùng tham dự vào sứ mệnh của toàn Giáo Hội. Sứ mệnh đó là vinh dự và trách nhiệm cao cả mà mỗi người Ki-tô hữu phải hy sinh dấn thân với sự xác tín và trung thành.

Sống Lời Chúa: Mỗi lời nói, mỗi việc làm cũng như mọi giao tiếp trong mối tương quan gia đình, xã hội của bạn đều có thể chuyển biến thành một hành động loan báo Tin Mừng khi bạn thực hiện chúng với tinh thần của Tám Mối Phúc Thật, hay nói chung, theo giáo huấn của Tin Mừng.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã gọi con tham gia vào sứ mạng loan báo Tin Mừng. Xin Chúa ban cho con sức mạnh và lòng can đảm để sống đức tin, làm chứng cho tình yêu Chúa mọi ngày trong suốt đời con. Amen.

05/02 – Thứ Tư tuần 4 thường niên. – Thánh Agata, trinh nữ, tử đạo. Lễ nhớ.

“Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương”.

Lời Chúa: Mc 6,1-6

Khi ấy, Chúa Giêsu trở về quê nhà và các môn đệ cùng theo Người. Ðến ngày Sabát, Người vào giảng trong hội đường, và nhiều thính giả sủng sốt về giáo lý của Người, nên nói rằng: “Bởi đâu ông nầy được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay Người làm được những sự lạ thể ấy? Ông nầy chẳng phải bác thợ mộc con bà Maria, anh em với Giacôbê, Giuse, Giuđa và Simon sao? Chị em ông không ở với chúng ta đây sao?” Và họ vấp phạm vì Người.

Chúa Giêsu liền bảo họ: “Không một tiên tri nào mà không bị kinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình”. Ở đó Người không làm phép lạ nào được, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân, và Người ngạc nhiên vì họ cứng lòng tin. Người đi rảo qua các làng chung quanh mà giảng dạy.

Suy niệm: Hóa ra, trong hành trình rao giảng của Đức Giê-su, một trong những nơi ‘khó nhằn’ nhất lại là chính quê hương của Người. Hình ảnh ‘bác thợ’ Giê-su quá quen mắt đối với dân làng Na-da-rét lại trở thành bức tường che mắt khiến họ không nhận ra vị Thầy đang “giảng dạy như Đấng có thẩm quyền” (Mc 1,22) đó lại chính là Đấng Ki-tô. Hơn nữa, thành kiến ‘bụt nhà không thiêng’ ấy còn thêm nặng nề vì những con mắt đố kỵ của những người đồng hương: “Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao?” Thật đúng như lời trong Phúc âm Gio-an: “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận” (Ga 1,11).

Bạn thân mến, khi bạn tự nhốt mình trong bốn bức tường thành kiến, bạn sẽ không thể mở được cặp mắt tâm hồn của bạn để nhận biết những nét đẹp, những ưu điểm của anh chị em mình; hơn nữa bạn cũng đánh mất niềm vui khi khám phá rằng tha nhân và cả chính bạn có khả năng biến đổi mỗi ngày để trở nên hoàn thiện hơn; và tệ hại nhất là bạn có nguy cơ không nhận ra Chúa hiện diện nơi tha nhân và nơi chính bạn nữa.

Sống Lời Chúa: Để chữa trị căn bệnh thành kiến nơi mình, mỗi ngày bạn tìm cho bằng được một ưu điểm, hay một điều tích cực nơi người mà bạn khó ưa nhất và bạn cầu nguyện cho người ấy.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su đáng mến, xin Chúa giúp con phá bỏ bức tường thành kiến nơi con để con đón nhận tha nhân với một con tim quảng đại và khiêm nhường, và nhờ đó con yêu mến Chúa hiện diện nơi họ. Amen.

 

04/02 – Thứ Ba tuần 4 thường niên.

“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”.

Lời Chúa: Mc 5, 21-43

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng:: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.

Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi:: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng:: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi: “Ai chạm đến Ta?” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà:: “Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.

Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng:: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng:: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê.

Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ:: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng:: “Talitha, Koumi!”, nghĩa là:: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.

Suy niệm: Sách Các Vua thuật lại việc Chúa cho con trai của bà goá ở Xa-rép-ta đã chết được hồi sinh nhờ lời khẩn xin của ngôn sứ Ê-li-a (x.1V 17,17-24). Phúc Âm Mác-cô cũng kể lại việc con gái ông trưởng hội đường Gia-ia sống lại, nhưng lần này không phải nhờ lời khẩn cầu vị ngôn sứ mà là do chính Đức Giê-su truyền lệnh: “Ta-li-tha kum, này bé, Ta truyền cho con trỗi dậy đi”. Quả thật, Đức Giê-su đã khẳng định: “Chúa Cha làm cho kẻ chết trỗi dậy và ban sự sống cho họ thế nào, thì Người Con cũng ban sự sống cho ai tuỳ ý” (Ga 5,21). Chúa dùng chính lời quyền năng của Ngài mà truyền cho em bé đã chết được sống lại để minh chứng rằng: Ngài là “sự sống lại và là sự sống; ai tin vào Ngài thì dù có chết cũng sẽ được sống” (Ga 11,25).

Mời Bạn: Cái chết là đáy cùng của tuyệt vọng bởi vì người ta dù có làm gì đi nữa cũng không thể thoát khỏi nó. Thế nhưng, khi chẳng còn gì để hy vọng chúng ta lại tìm thấy hy vọng (x. Rm 4,18) trong Đức Ki-tô, Đấng đã chịu chết và sống lại để, những ai tin vào Ngài, sẽ được sống muôn đời. Trong Năm Thánh “Những người hành hương của hy vọng”, chúng ta được mời gọi đặt niềm tin và hy vọng vào Ngài, Đấng là nguồn hy vọng của chúng ta. Dù có đau khổ, hiểm nguy, và ngay cả cái chết, chúng ta vẫn hy vọng, vì “không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa, trong Đức Ki-tô” (x. Rm 8,39).

Sống Lời Chúa: Trước khi làm việc gì bạn đọc kinh Sáng Soi và dâng việc sắp làm để làm vinh danh Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con luôn trông cậy vào Chúa, vì ở bên Chúa con sẽ không thất vọng bao giờ. Amen.

03/02 – Thứ Hai tuần 4 thường niên.

“Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này”.

LỜI CHÚA: Mc 5, 1-20

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ sang bờ biển bên kia, đến địa hạt Giêrasa. Chúa Giêsu vừa ở thuyền lên, thì một người bị quỷ ô uế ám từ các mồ mả ra gặp Người. Người đó vẫn ở trong các mồ mả mà không ai có thể trói nổi, dù dùng cả đến dây xích, vì nhiều lần người ta đã trói anh ta, gông cùm xiềng xích lại, nhưng anh ta đã bẻ gãy xiềng xích, phá gông cùm, và không ai có thể trị nổi anh ta. Suốt ngày đêm anh ta ở trong mồ mả và trong núi, kêu la và lấy đá rạch mình mẩy. Thấy Chúa Giêsu ở đàng xa, anh ta chạy đến sụp lạy Người và kêu lớn tiếng rằng: “Hỡi ông Giêsu, Con Thiên Chúa Tối Cao, ông với tôi có liên hệ gì đâu? Vì danh Thiên Chúa, tôi van ông, xin chớ hành hạ tôi”. Nhưng Chúa Giêsu bảo nó rằng: “Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này”. Và Người hỏi nó: “Tên ngươi là gì?” Nó thưa: “Tên tôi là cơ binh, vì chúng tôi đông lắm”. Và nó nài xin Người đừng trục xuất nó ra khỏi miền ấy.

Gần đó, có một đàn heo đông đảo đang ăn trên núi, những thần ô uế liền xin Chúa Giêsu rằng: “Hãy cho chúng tôi đến nhập vào đàn heo”. Và Chúa Giêsu liền cho phép. Các thần ô uế liền xuất ra và nhập vào đàn heo, rồi cả đàn chừng hai ngàn con lao mình xuống biển và chết đuối. Những kẻ chăn heo chạy trốn và loan tin đó trong thành phố và các trại. Người ta liền đến xem việc gì vừa xảy ra. Họ tới bên Chúa Giêsu, nhìn thấy kẻ trước kia bị quỷ ám ngồi đó, mặc quần áo và trí khôn tỉnh táo, và họ kinh hoảng. Những người đã được chứng kiến thuật lại cho họ nghe mọi sự đã xảy ra như thế nào đối với người bị quỷ ám và đàn heo. Họ liền xin Chúa Giêsu rời khỏi ranh giới họ. Khi Người xuống thuyền, kẻ trước kia bị quỷ ám xin theo Người. Nhưng người không cho mà rằng: “Con hãy về nhà với thân quyến, và loan truyền cho họ biết những gì Thiên Chúa đã làm cho con và đã thương con”. Người đó liền đi và bắt đầu tuyên xưng trong miền thập tỉnh, tất cả những gì Chúa Giêsu đã làm cho anh ta, và mọi người đều thán phục.

Suy niệm: Thế là quá rõ Chúa Giê-su đánh giá trị một con người cao như thế nào! Để cứu chỉ một mạng người, Ngài dám “xử” luôn cả một đàn heo hai ngàn con cho đâm đầu xuống biển! Chưa hết, Ngài còn bị dân địa phương trục xuất, chịu mất đi một cơ hội tốt để rao giảng Tin Mừng cho vùng đất ngoại giáo này. Thế cũng còn quá rẻ bởi Ngài còn sẵn sàng trả giá đắt hơn nữa để cứu thoát chúng ta: Ngài sẵn sàng trả giá bằng chính mạng sống Ngài nữa, mạng sống của một vị Thiên Chúa!

Mời Bạn thử liệt kê xem có bao nhiêu cách người ta coi những thứ khác trọng hơn mạng sống và phẩm giá con người: Nhân danh công ăn việc làm? Nhân danh sức khoẻ, sắc đẹp, lợi nhuận? Nhân danh sự an ninh và thịnh vượng quốc gia? Bạn nhớ và nhắc người khác nhớ rằng nếu như một ‘người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm’ như cái anh chàng bị quỉ nhập kia mà Chúa còn ra tay cứu vớt thì người nào chà đạp lên phẩm giá con người – dù đó là phẩm giá một thai nhi, một người tội lỗi – người đó đang chống lại chính Chúa!

Chia sẻ: Trong môi trường nghề nghiệp, tại nơi bạn sinh sống đang có những hình thức hạ giá nhân phẩm nào?

Sống Lời Chúa: Bắt đầu thực thi sự kính trọng con người qua lời nói: tuyệt đối loại bỏ những lời thô lỗ, cục cằn, tục tĩu; trái lại luôn dùng những lời lịch sự, có văn hoá, có bác ái để nói với nhau.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa coi trọng phẩm giá con người mà Chúa tạo dựng, vì thế, Chúa đã xuống thế làm người chịu chết để ban ơn cứu độ; xin dạy con biết luôn tôn trọng anh chị em con như tôn trọng chính Chúa. Amen.

 

01/02 – Thứ Bảy tuần 3 thường niên.

“Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?”

LỜI CHÚA: Mc 4, 35-41

Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người.

Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?”

Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: “Hãy im đi, hãy lặng đi”. Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?” Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng: “Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?”

Suy niệm: Người làm nghề đi biển phải thường xuyên đối mặt với cuồng phong bão tố, nên mỗi chuyến ra khơi, họ đều chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những cơn hiểm nguy sóng to gió lớn. Thế mà, các môn đệ, vốn là những ngư phủ lão luyện, hôm nay đã phải một phen kinh hoảng tưởng chừng “chết đến nơi rồi” trước cơn sóng gió dữ dội. Chỉ khi đụng phải giới hạn của sức người, họ mới gọi Thầy mình. Trong tâm thế tuyệt vọng, họ vẫn nghĩ Ngài chỉ là một người bình thường lại vô tâm nữa; họ đã đánh thức Ngài với giọng điệu trách móc: “Chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” Nhưng khi Chúa lệnh truyền cho sóng yên gió lặng, họ mới kinh ngạc và nhận ra Thầy mình không phải là một phàm nhân mà là Đấng mà “cả gió và biển cũng phải tuân lệnh”.

Bạn thân mến, chỉ vì kém lòng tin mà các môn đệ tưởng mình không còn lối thoát trong lúc nguy nan. Hẳn là không ít lần bạn cũng như các môn đệ, tưởng Chúa vắng mặt khi bạn đi qua những khúc quanh tăm tối trên con đường đời của bạn. Thực ra Ngài vẫn đồng hành với bạn. Bạn đừng vội thất vọng nhưng hãy xin Chúa ban thêm đức tin cho bạn vì: Đức tin là bảo đảm cho những điều ta hy vọng, là bằng chứng cho những điều ta không thấy” (Dt 11,1).

Sống Lời Chúa: Trước khi làm việc gì, bạn nhớ tới Chúa và xin Ngài ban thêm đức tin cho bạn để bạn luôn vững lòng trông cậy vào Ngài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ban thêm lòng tin cho chúng con, để chúng con luôn trông cậy vào Ngài.

 

28/01 – Thứ Ba tuần 3 thường niên. – Thánh Tôma Aquinô, linh mục, tiến sĩ Hội Thánh. Lễ nhớ.

“Ai làm theo ý Thiên Chúa, thì người ấy là anh chị em và là mẹ Ta”.

LỜI CHÚA: Mc 3,31-35

Khi ấy, mẹ Chúa Giêsu và anh em Người đến và đứng ở ngoài sai người vào mời Chúa ra.

Bấy giờ có đám đông ngồi chung quanh Người và họ trình với Người rằng: “Kìa mẹ và anh em Thầy ở ngoài kia đang tìm Thầy”.

Người trả lời rằng: “Ai là mẹ Ta? Ai là anh em Ta?”

Rồi đưa mắt nhìn những người ngồi vòng quanh, Người nói: “Ðây là mẹ Ta và anh em Ta. Vì ai làm theo ý Thiên Chúa, thì người ấy là anh chị em và là mẹ Ta”.

Suy niệm: Thiên Chúa đã ban cho ta 365 ngày trong năm qua; do đó, dành ra ngày cuối năm để bày tỏ lòng biết ơn Ngài là điều phải đạo. Với lòng tri ân, ta nhận ra một năm qua với bao sự kiện nối tiếp nhau không vô nghĩa nhưng là trong bàn tay quan phòng yêu thương của Ngài. Với lòng tri ân cảm tạ, ta sống ngày cuối năm với sự an bình nội tâm, và hướng về năm mới, Năm Thánh 2025, năm của người lữ hành trên đường hy vọng. Khi sống tâm tình tạ ơn, ta có được một thứ hoa trái quý giá cho cuộc sống, đó là niềm vui. Nhà thần học K. Barth nói rằng niềm vui là hình thức đơn giản nhất của lòng biết ơn. Ta vui khi sống tâm tình biết ơn, ta mừng như một cung cách bày tỏ lòng tri ân với ân nhân của mình. Vì thế, ngày tạ ơn cuối năm phải là ngày vui 24/24 giờ, bù lại những ngày u ám buồn tẻ khi lòng biết ơn chưa ghi đậm nét nơi trái tim mình.

Mời Bạn: Niềm vui ấy trước hết rộn ràng nơi tâm hồn, rồi cũng được diễn tả trên khuôn mặt của người con cái Chúa. Một khuôn mặt lúc nào cũng cau có, bực tức, không thể thường xuyên xuất hiện nơi dung mạo người ghi khắc lòng tri ân Thiên Chúa, vị Đại Ân của đời mình. Bạn thử soi gương nhìn vào khuôn mặt bạn, xem đâu là cảm xúc ‘thường trú’ nơi khuôn mặt ấy.

Sống Lời Chúa: Tối nay, sau thánh lễ tất niên, tôi hay cả gia đình quỳ trước bàn thờ gia đình, cùng đọc kinh Lạy Cha, Kính Mừng, Sáng Danh, suy niệm 5 Phút Lời Chúa, và tạ ơn Ngài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con xin lỗi Chúa vì bao thiếu sót lầm lỗi, và cũng tạ ơn Chúa vì vô vàn ân huệ Chúa ban cho con trong năm qua. Amen.