Anh chị em thân mến, tôi xin gởi lời chúc mừng Phục Sinh đến toàn thể anh chị em!

Hôm nay khắp thế giới vang vọng lời loan báo của Giáo Hội: “Đức Giêsu Kitô đã phục sinh!” – “Ngài đã thực sự phục sinh!”

Như một ánh lửa mới, Tin Mừng này được thắp lên trong đêm tối: đêm tối của thế giới đang ở trong những thách đố mang tính đời đại và giờ đây còn bị bủa vây bởi dịch bệnh khiến cho cả gia đình nhân loại rơi vào thử thách tột cùng. Trong đêm tối ấy, lời loan báo của Giáo Hội lại vang vọng: “Đức Kitô, niềm hy vọng của tôi, đã phục sinh!”

Lời loan báo ấy là một sự “lây lan” khác, từ con tim đến con tim, bởi mọi con tim nhân loại đang chờ đợi Tin Mừng này. Đây là sự loan truyền của niềm hy vọng: “Đức Kitô, niềm hy vọng của tôi, đã phục sinh!” Đây không phải là một công thức phù phép làm tan biến mọi khó khăn. Không phải như thế, sự phục sinh của Đức Kitô không phải như vậy. Niềm vui phục sinh là sự vinh thắng của tình yêu trước cội rễ của sự dữ, một chiến thắng không “dè bẹp” đau khổ và cái chết, nhưng vượt qua chúng ngang qua ngả đường nơi vực thẳm, ngang qua việc cải tà quy chính, đó chính là quyền năng tuyệt đối của Thiên Chúa.

Đấng Phục Sinh chính là Đấng Chịu Đóng Đinh, không phải ai khác. Thân thể phục sinh của Ngài vẫn mang những vết thương không thể xoá nhoà, những vết thương trở thành nguồn cội của niềm hy vọng. Chúng ta hãy chạy đến với Ngài để Ngài chữa lành những tổn thương chúng ta phải chịu.

Hôm nay, tôi muốn nhớ đến cách đặc biệt những ai bị ảnh hưởng trực tiếp bởi corona virus: những bệnh nhân, những người đã qua đời và gia quyến đang khóc thương họ, những người mà thậm chí họ không thể nói lời từ biệt sau cùng. Xin Thiên Chúa của sự sống đón nhận vào vương quốc Ngài tất cả những ai qua đời và ban an ủi và hy vọng cho những ai còn trong thử thách, nhất là những người cao niên và đơn chiếc. Xin Chúa cũng không quên an ủi và trợ lực những ai trong hoàn cảnh hiểm nguy, đó là những nhân viên bệnh viện, những ai sống trong quân đội và nhà tù. Đối với nhiều người, sẽ là một lễ Phục Sinh trong cô đơn, sống giữa nước mắt và đau khổ do dịch bệnh gây ra, từ những đau khổ thể lý đến khó khăn tài chính.

Dịch bệnh tước đi không chỉ người thân yêu của chúng ta, mà còn cả cơ hội nối kết con người đến nguồn ai ủi phát sinh từ các Bí Tích, đặc biệt là Bí Tích Thánh Thể và Bí Tích Hoà Giải. Nhiều nơi giáo dân không thể đến với các bí tích này, nhưng Thiên Chúa không để chúng ta đơn côi! Chúng ta liên đới trong lời cầu nguyện, chúng ta biết chắc rằng Ngài đặt bàn tay trên ta (x. Tv. 138, 5), luôn nhắc nhớ chúng ta: đừng sợ, “Thầy đã phục sinh và luôn ở bên con!” (x. Sách lễ Roma)

Lạy Đức Giêsu, Đấng Phục Sinh, xin ban sức mạnh và hy vọng cho các bác sỹ, y tá khắp nơi, những người đang thực hành chứng tá bác ái và liên đới với tha nhân với tất cả sức lực của mình và ngay cả đến hy sinh sức khỏe bản thân. Chúng ta hướng đến họ với niềm cảm kích và tri ân, những người đang làm việc không ngừng nghỉ để bảo đảm những nhu cầu thiết yếu cho đời sống xã hội, cho sự ổn định và tri ân đến lực lượng quân đội mà ở nhiều nước, họ đang góp phần giải quyết những khó khăn và đau khổ của tha nhân.

Trong những tuần này, cuộc sống của nhiều triệu người bị thay đổi cách miễn cưỡng. Đối với nhiều người, ở nhà là cơ hội để suy ngẫm, để giảm bớt nhịp sống tất bật thường ngày, để ở với người thân và trân quý thời gian bên nhau. Tuy vậy, với nhiều người lại là thời điểm đầy lo lắng bởi tương lai phía trước thật vô định, công việc có thể bị đình chỉ và những hệ quả khác của cuộc khủng hoảng hiện tại. Tôi khuyến nghị những ai có trách nhiệm chính trị dấn thân hết mình cho an sinh của người dân, cung cấp phương tiện và hỗ trợ cần thiết để đi đến đồng thuận về một cuộc sống đúng nhân phẩm và hướng đến, khi điều kiện cho phép, việc trở lại nhịp sống thường ngày.

Đây không phải là thời điểm của sự vô tâm, bởi cả thế giới đang đau khổ và phải hiệp nhất chống lại bệnh dịch. Xin Đức Giêsu phục sinh ban tặng niềm hy vọng cho tất cả người nghèo, những ai đang sống ở vùng xa, những người tị nạn và người vô gia cư. Ước gì những anh chị em thiệt thòi nhất không bị bỏ rơi, họ có thể được nhận ra ở các thành phố, vùng ven đô khắp nơi trên thế giới. Chúng ta không để họ thiếu thốn những nhu cầu thiết yếu, những điều mà hiện tại rất khó đáp ứng vì nhiều hoạt động bị đình chỉ, cũng như thuốc men và nhất là trợ giúp y tế cần thiết. Trước tình hình hiện tại, ước gì các lệnh trừng phạt quốc tế được nới lỏng, những lệnh ngăn cản các Quốc gia hỗ trợ công dân của mình và hỗ trợ các Nước, nhất là những nước nghèo nhất, đối diện với nhu cầu hiện tại bằng cách giảm bớt, nếu không thể xoá bỏ, khoản nợ đang làm cho tình hình thêm khó khăn.

Đây không phải thời điểm của ích kỷ, bởi vấn đề chúng ta đang đối diện liên hệ đến tất cả và không phân biệt ai. Trong nhiều nơi trên thế giới bị thiệt hại do corona virus, tôi bày tỏ tâm tình đặc biệt đến Châu Âu. Sau Chiến Tranh Thế Giới lần thứ hai, châu lục quý mến này có thể hồi sinh là nhờ tinh thần liên đới cụ thể giúp vượt qua xung đột quá khứ. Hơn lúc nào hết, trong tình hình hiện tại, những xung đột ấy không được phép tái hiện, nhưng mọi người cần nhận ra mình là một phần của một gia đình duy nhất và cần giúp đỡ lẫn nhau. Hiện tai, Châu Âu đang đối diện với một thử thách thời đại, quyết định không chỉ tương lai của mình mà còn của cả thế giới. Ước mong chúng ta không được đánh mất cơ hội thể hiện nỗ lực liên đới, ngay cả khi phải thử đến những hướng giải quyết mới. Nếu không sẽ rơi vào chủ nghĩa ích kỷ của tư lợi và cám dỗ trở về với quá khứ, cùng với nguy cơ phá vỡ tương giao hoà bình và phát triển cho các thế hệ kế tiếp.

Đây không phải thời điểm của chia rẽ. Xin Đức Kitô, hoà bình của chúng ta, soi sáng những ai có trách nhiệm trong các xung đột, hầu chúng ta có đủ can đảm tuân thủ lời kêu gọi ngừng bắn toàn cầu và ngay lập tức trên khắp thế giới. Đây không phải là thời điểm để tiếp tục sản xuất và buôn bán vũ khí, sử dụng những khoản đầu tư lớn mà đáng lẽ phải được dùng để chăm lo cho con người và cứu vớt mạng sống. Ước gì đây là lúc để kết thúc cuộc chiến dai dẳng đã nhuốm máu cả Siria, kết thúc xung đột ở Yemen và kết thúc những căng thẳng ở Iraq cũng như ở Liban. Cầu mong đây là lúc Israen và Paletine nối lại đàm phán để tìm ra hướng giải quyết lâu dài và ổn định để cả hai bên được sống trong hoà bình. Cũng là lúc ngừng lại những đau khổ của dân chúng ở các vùng phía đông Ucraina và ngừng các cuộc tấn công khủng bố nhắm vào người vô tội ở nhiều nước của Phi Châu.

Đây không phải là thời điểm của lãng quên. Cuộc khủng hoảng chúng ta đang đối diện không làm chúng ta quên đi nhiều tiếng kêu cứu của rất nhiều người đau khổ khác. Xin Thiên Chúa hằng sống đến với các dân tộc ở Châu Á và Châu Phi, những nơi đang trải qua khủng khoảng nhân đạo, như ở vùng Cabo Delgado, phía bắc Mozambic. Xin Chúa sưởi ấm tâm hồn những ai đang chịu tị nạn và di dời vì chiến tranh, hạn hán và đói kém. Xin Chúa che chở những người tị nạn và di dân, trong số họ có rất nhiều trẻ em, đang sống trong cảnh cơ cực, đặc biệt là ở Libia và ở vùng biên giới giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Cầu mong cho Venezuela có thể đạt đến những giải pháp cụ thể và mau chóng, nhiều khi cần đến trợ giúp quốc tế đối với dân tộc đang chịu cảnh đau khổ do tình hình chính trị, kinh tế-xã hội và y tế gây ra.

Anh chị em thân mến,

Vô tâm, ích kỷ, chia rẽ, lãng quên thực sự không phải là những ngôn từ mà chúng ta muốn nghe lúc này. Chúng ta muốn cấm nói đến chúng luôn mãi! Những từ ngữ này dường như chiếm ưu thế khi nơi chúng ta, lo sợ và cái chết đang thắng thế, khi chúng ta không để cho Đức Giêsu ngự trị trong con tim và đời sống chúng ta. Ngài đã chiến thắng sự chết và mở ra cho chúng ta con đường dẫn đến ơn cứu độ vĩnh cửu, xoá đi bóng tối của kiếp nhân sinh và dẫn đưa con người tới ngày vinh thắng không bao giờ tàn lụi.

Chuyển ngữ: Mai Kha, SJ
Nguồn: Vatican News Tiếng Việt

Sau ngày Sabbath (Mt 28: 1), những người phụ nữ đã đi đến ngôi mộ. Đây là cách Tin Mừng của Đêm Vọng thánh thiêng này bắt đầu: với ngày Sa-bát. Trong Tam Nhật Thánh, chúng ta thường có xu hướng bỏ qua ngày này bởi ta đang háo hức chờ đợi bước chuyển từ mầu nhiệm Thánh Giá của ngày Thứ Sáu sang lời hoan ca Alleluia của Chúa Nhật Phục Sinh. Tuy nhiên, năm nay, chúng ta đang trải nghiệm, hơn bao giờ hết, sự im lặng lớn lao của Thứ Bảy Thánh. Chúng ta có thể tưởng tượng mình ở vị trí của những phụ nữ vào ngày đó. Giống như chúng ta bây giờ, trước mắt họ là một thảm cảnh đau thương, một bi kịch xảy ra quá bất ngờ. Họ đã nhìn thấy sự chết và nó đè nặng lên trái tim họ. Nỗi đau xen lẫn nỗi sợ hãi: liệu họ có chịu chung số phận với Thầy mình ? Rồi sau đó là nỗi sợ về viễn tượng tương lai và tất cả những gì cần phải được xây dựng lại. Một ký ức đau đớn, một niềm hy vọng bị cắt cụt. Giống như chúng ta bây giờ, đối với họ, đó là giờ phút đen tối nhất.

Tuy nhiên, trong tình huống này, những người phụ nữ không cho phép mình bị tê liệt. Họ không chịu khuất phục trước sự ảm đạm của đau khổ và tiếc nuối; họ không tự thu mình lại, hay trốn chạy khỏi thực tại. Họ đang làm một việc rất đơn sơ nhưng lại phi thường: chuẩn bị các hương liệu ở nhà để xức xác Chúa Giê-su. Họ không ngừng yêu thương; từ trong đêm tối của cõi lòng, họ thắp lên một ngọn lửa thương xót. Mẹ Maria của chúng ta đã trải qua ngày Thứ Bảy đó. Đó là ngày xứng đáng dành để tôn vinh mẹ, trong tâm tình nguyện cầu và hy vọng. Mẹ đã đáp lại nỗi buồn bằng niềm tin vào Thiên Chúa. Những người phụ nữ này không thể ngờ được rằng, từ trong bóng tối của ngày Sa-bát đó, chính họ đang thực hiện những sự chuẩn bị cho“Bình minh của ngày thứ nhất trong tuần”, ngày sẽ thay đổi lịch sử. Như hạt giống bị chôn vùi trong lòng đất, Đức Giêsu chuẩn bị làm cho đời sống mới được nở hoa trong thế giới này; và những người phụ nữ đó, bằng lời cầu nguyện và tình yêu, đã giúp tạo nên đoá hoa hy vọng đó. Trong những ngày buồn thảm này, có biết bao người cũng đã và đang làm những điều mà những phụ nữ kia đã thực hiện, đó là gieo hạt mầm hy vọng, với những cử chỉ bé nhỏ của lòng quan tâm, của tình thường và lời cầu nguyện.

Rạng sáng, những người phụ nữ đi đến ngôi mộ. Thiên thần nói với họ: “Đừng sợ. Ngài không ở đây; vì Ngài đã sống lại” (câu 5-6). Họ nghe thấy những lời của sự sống ngay cả khi họ đang đứng trước một ngôi mộ… Và sau đó họ gặp Đức Giê-su, đấng ban tặng tất mọi niềm hy vọng, Đấng xác chuẩn thông điệp và nói: “Đừng sợ” (câu 10). Đừng sợ, đừng lui bước trước sợ hãi: Đây là thông điệp của hy vọng. Nó được gửi đến chúng ta hôm nay. Đây là những lời mà Thiên Chúa lặp lại với chúng ta ngay trong đêm nay.

Đêm nay, chúng ta được trao một quyền cơ bản mà không bao giờ bị lấy mất: quyền hy vọng. Đó là niềm hy vọng hy sống động và mới mẻ đến từ Thiên Chúa. Đó không phải là thứ lạc quan tếu; nó không phải là một cái vỗ nhẹ vào lưng hay một lời khích lệ trống rỗng. Đó là một món quà từ thiên đường, thứ mà chúng ta không thể tự mình kiếm được. Trong những tuần này, chúng ta đã lặp đi lặp lại rằng ‘tất cả sẽ ổn thôi’. Đó là những lời nói bén rễ từ nét đẹp nhân bản và thúc đẩy những câu khích lệ nổi lên từ cõi lòng chúng ta. Nhưng khi ngày tháng trôi qua và nỗi sợ hãi tăng lên, ngay cả niềm hy vọng táo bạo nhất cũng có thể tan biến. Niềm hy vọng của Đức Giê-su mang lại thì rất khác. Ngài gieo vào lòng chúng ta niềm tin rằng Thiên Chúa có thể biến mọi thứ trở nên tốt lành, vì chưng ngay cả từ ngôi mộ Ngài cũng đã mang lại sự sống.

Ngôi mộ là nơi không ai bước vào. Nhưng Chúa Giêsu trỗi dậy vì chúng ta; Ngài đã sống lại cho chúng ta, để mang lại sự sống từ nơi của sự chết, để khởi đầu một lịch sử mới ở chính nơi bị chèn bởi tảng đá. Đấng đã lăn hòn đá bịt kín lối vào ngôi mộ cũng có thể loại bỏ những viên đá trong trái tim chúng ta. Vì vậy, chúng ta đừng nhụt chí; chúng ta đừng đặt tảng đá chắn mất niềm hy vọng. Chúng ta có thể và phải hy vọng vì Thiên Chúa là Đấng thành tín. Ngài không bỏ rơi chúng ta; Ngài đã viếng thăm ta và đã bước vào những cảnh huống đau thương, thống khổ và chết chóc của chúng ta. Ánh sáng của Ngài xua tan bóng tối của ngôi mộ; hôm nay Ngài muốn ánh sáng đó xuyên qua cả những góc tối nhất trong cuộc sống chúng ta. Thưa quý anh chị em, ngay cả khi chúng ta đã chôn vùi niềm hy vọng trong trái tim mình, chúng ta cũng đừng từ bỏ, vì Thiên Chúa vẫn luôn lớn hơn. Bóng tối và sự chết không có lời cuối cùng. Hãy mạnh mẽ lên, vì với Chúa không có gì là hư mất!

Lòng can đảm. Đây là một cụm từ thường được Chúa Giêsu nói trong Tin Mừng. Chỉ một lần những người khác dùng cụm từ này để khích một người đang cần giúp đỡ: Hãy can đảm đứng dậy, Ngài đang gọi anh đó! (Mc 10:49). Chính Người, Đấng Phục Sinh, đã nâng chúng ta lên trong những lúc cần thiết. Trên hành trình cuộc sống, nếu ta cảm thấy yếu đuối, mỏng dòn, hoặc sa ngã, xin đừng sợ, Thiên Chúa sẽ đưa tay giúp đỡ và nói với ta: “Dũng cảm lên!”. Tựa như Don Abbondio (trong tiểu thuyết của Manzoni), chúng ta cũng có thể nói “can đảm chẳng phải là điều gì bạn có thể tự trao cho mình” (I Promessi Sposi, XXV). Đúng, ta không thể tặng nó cho chính mình, nhưng ta có thể nhận nó như một món quà. Tất cả những gì ta phải làm là mở lòng cầu nguyện và nhẹ nhàng lăn đi tảng đá chặn lối vào trái tim của ta để ánh sáng của Chúa Giê-su có thể rọi vào. Ta chỉ cần kêu cầu Ngài: “lạy Chúa Giêsu, hãy đến với con giữa nỗi sợ hãi này, và nói với con rằng: Hãy can đảm!”Có Ngài, ôi lạy Chúa, chúng con sẽ chịu thử thách nhưng không bị lung lay. Và, dù cho bất cứ nỗi buồn nào, chúng con sẽ được củng cố trong hy vọng, vì có Ngài, thập giá cũng dẫn đến sự phục sinh, bởi Ngài ở cùng chúng con trong màn đêm u tối; Ngài chính là sự vững vàng giữa những điều không chắc chắn của chúng con; Ngài là lời nói phát ra trong cơn thinh lặng của chúng con; và không gì có thể lấy đi tình yêu Ngài dành cho chúng con.

Đây là sứ điệp Phục Sinh, sứ điệp của hy vọng. Sứ điệp này chứa một phần nữa, đó là sứ mạng được sai đi. Đức Giê-se bảo các phụ nữ:“Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Ga-li-lê” (Mt 28:10). Thiên thần đã báo trước: “Người đi Ga-li-lê trước các ông” (Câu 7). Chúa đi trước chúng ta. Thật đáng khích lệ khi biết rằng Ngài đi trước chúng ta trong cuộc sống và trong cái chết; Ngài đến Galilê trước chúng ta. Với Đức Giê-su và các môn đệ, nơi này gợi nhớ tới cuộc sống hàng ngày, tới gia đình và công việc. Chúa Giêsu muốn chúng ta mang lại hy vọng ở đó, cho cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Đối với các môn đệ, Galilê cũng là nơi đáng nhớ, vì đó là nơi đầu tiên họ được kêu gọi. Trở về Galilê có nghĩa là nhớ rằng chúng ta đã được Thiên Chúa yêu thương và kêu gọi. Chúng ta cần tiếp tục cuộc hành trình, nhắc nhở bản thân rằng chúng ta được sinh ra và tái sinh nhờ một lời mời gọi được trao tặng nhưng không cho chúng ta vì tình yêu. Đây luôn là điểm mà chúng ta luôn có thể làm mới lại, đặc biệt là trong thời kỳ khủng hoảng và thử thách.

Nhưng còn hơn thế nữa. Galilê là khu vực xa nhất tính từ chỗ họ đang ở, tức từ Jerusalem. Và không chỉ về mặt địa lý. Galilê cũng là nơi cách xa sự thánh thiêng của Thành Thánh nhất. Đó là khu vực của những người thuộc các tôn giáo khác nhau sinh sống: đó là “Galilee của Dân Ngoại” (Mt 4:15). Chúa Giêsu sai họ đến đó và yêu cầu họ bắt đầu lại từ đó. Điều này nói gì với chúng ta ? Nó nói rằng thông điệp hy vọng không nên bị giới hạn vào những chốn thánh thiêng của riêng chúng ta, mà cần được mang đến cho mọi người. Bởi vì tất cả mọi người đang cần sự trấn an, và nếu chúng ta, những người đã chạm được vào “Lời của sự sống” (1Ga 1: 1), không trao ban sự trấn an đó thì ai sẽ làm thay ? Đẹp biết bao khi trở thành những Kitô hữu mang đến sự an ủi, trở thành người mang vác gánh nặng của người khác, và thành người khích lệ: đó là những sứ giả của sự sống trong thời điểm chết chóc! Ước gì chúng ta có thể mang lời ca sự sống đến mọi thứ‘Galilee’, mọi khu vực của gia đình nhân loại mà tất cả chúng ta thuộc về và là một phần của chúng ta, vì tất cả chúng ta đều là anh chị em. Chúng ta hãy làm cho những kêu gào của sự chết phải im lặng; cho mọi thứ chiến tranh phải dừng lại! Ước gì chúng ta có thể ngừng sản xuất và buôn bán vũ khí, vì chúng ta cần lương thực chứ không phải súng ống! Hãy kết thúc việc phá thai và giết hại người vô tội. Ước gì trái tim của những người dư dả có đủ sự cởi mở để trao ban các nhu cầu thiết yếu vào những đôi tay trống trơn của người nghèo.

Sau hết, những phụ nữ đó đã níu giữ chân Chúa Giê-su (Mt 28: 9). Đó là đôi chân đã đi rất xa để gặp gỡ chúng ta: đến tận mức đi vào và trỗi dậy từ ngôi mộ. Những phụ nữ ôm lấy đôi chân đã giẫm đạp cái chết và đã mở ra con đường hy vọng. Hôm nay, như những người lữ hành tìm kiếm hy vọng, chúng con muốn bám vào Ngài, lạy Đức Giê-su Phục Sinh! Chúng con quay lưng với cái chết và mở rộng trái tim cho Ngài, vì chính Ngài là Sự Sống.

Chuyển dịch: Khắc Bá SJ
Nguồn: Vatican News Tiếng Việt

Chương trình các lễ nghi trong Tuần Thánh và Phục sinh của Đức Thánh Cha có thay đổi, so với chương trình được dự định trước khi virus corona bùng phát. Theo chương trình mới, Đức Thánh Cha sẽ cử hành các nghi lễ bên trong đền thờ thánh Phêrô và không có giáo dân tham dự.

Hôm thứ Sáu 27/03/2020, Vatican đã thông báo chương trình các lễ nghi Tuần Thánh Đức Thánh Cha sẽ cử hành. Các Thánh lễ sẽ được truyền hình trực tiếp cho giáo dân tham dự trên các kênh truyền thông.

Chúa Nhật Lễ Lá, Tam Nhật Vượt Qua và lễ Phục Sinh sẽ được cử hành tại bàn thờ Ngai tòa thánh Phêrô, bên trong đền thờ, nghĩa là bàn thờ phía sau bàn thờ tuyên xưng đức tin và sẽ không có sự tham dự của giáo dân.

Ngày 05/04, lúc 11:00 (giờ Roma)

Thánh lễ Chúa Nhật lễ Lá, tưởng niệm Chúa Giêsu vào thánh Giêrusalem. (Vatican News sẽ truyền hình trực tiếp với thuyết minh Tiếng Việt) (16:00 giờ Việt Nam)

https://youtu.be/sIy78I_6U9c

Trực tiếp Lễ Lá – ĐTC Phanxicô cử hành

Ngày 09/04, lúc 18:00 (giờ Roma)

Thánh lễ thứ Năm Tuần Thánh, cử hành bữa Tiệc Ly của Chúa. (không thuyết minh Tiếng Việt)

Ngày 10/04, thứ Sáu Tuần Thánh

Lúc 18 giờ, cử hành cuộc Thương Khó của Chúa (không thuyết minh Tiếng Việt)

Lúc 21 giờ, ngắm Đàng Thánh Giá tại thềm đền thờ thánh Phêrô. (Vatican News sẽ truyền hình trực tiếp với thuyết minh Tiếng Việt) (02:00 sáng 11/04 giờ Việt Nam)

Đi Đàng Thánh Giá – ĐTC Phanxicô chủ sự

Ngày 11/04, lúc 21:00 (giờ Roma)

Thánh Lễ Vọng Phục Sinh (không thuyết minh Tiếng Việt)

Ngày 12/04, lúc 11:00 (giờ Roma)

Thánh lễ Chúa Nhật Phục sinh. Sau Thánh lễ, Đức Thánh Cha sẽ ban phép lành truyền thống Urbi et Orbi. (Vatican News sẽ truyền hình trực tiếp với thuyết minh Tiếng Việt) (16:00 giờ Việt Nam)

Thánh Lễ Phục sinh và Phép lành Urbi et Orbi – ĐTC Phanxicô chủ sự

Trong chương trình mới cập nhật, không có Thánh lễ truyền Dầu, mà theo truyền thống thường được cử hành vào sáng thứ Năm Tuần Thánh. Theo sắc lệnh mới của Bộ Phụng tự và Kỷ luật Bí tích thông báo hồi đầu tuần này, các giáo phận có thể dời Thánh lễ truyền Dầu sang một thời gian khác.

Nguồn: Vatican News

“Hành trình sống Tuần Thánh trực tuyến” cho các gia đình

Do đại dịch Covid-19, mọi sinh hoạt tôn giáo bị xáo trộn, Tuần Thánh vì thế cũng có những khác biệt trong việc cử hành, đặc biệt là việc giáo dân không được tham dự trực tiếp các nghi thức cách trọng thể. Đó là lý do mà một nhóm các linh mục và giáo dân tại Giáo phận Phoenix – Hoa Kỳ đã biên soạn Hành trình sống Tuần Thánh cho các gia đình – một nguồn tài liệu trực tuyến bao gồm các bài đọc Thánh lễ, các lời cầu nguyện, các hoạt động theo chủ đề phụng vụ từ Chúa nhật Lễ Lá tới Chúa nhật Phục Sinh, các liên kết video thánh lễ, bài giảng, bài hát, các chỉ dẫn phụng vụ và nhiều hoạt động tại nhà khác nhau, để giúp các gia đình Công giáo có thể tham dự Tuần Thánh tại nhà cách sốt sắng và ý nghĩa nhất. (theo CNA)

Giải pháp “Thay thế Lá” trong Chúa nhật Lễ Lá

Theo truyền thống, ngày lễ lá, các tin hữu thường được nhận một nhánh ô-liu, một cành cọ trong nhà thờ khi tham dự Chúa nhật Lễ Lá. Năm nay, vì không có Thánh lễ, nên các tín hữu không được nhận lá, mà họ lại rất ‘nhung nhớ’ những nhành lá này. Do đó, Đức ông Joseph LaMorte, Hoa Kỳ đã đề nghị các linh mục vẫn làm phép lá, sau đó lưu trữ, và sẽ gởi đến các tín hữu khi nhà thờ được mở cửa trở lại. Cùng với giải pháp ấy là một sự thay thế nhỏ: Tín hữu có thể in hoặc tải các hình ảnh lá đã được đính kèm trên mạng làm biểu tượng cho ngày Lễ Lá năm nay. (theo Aleteia)

Ngoài ra, trong Chúa nhật Lễ Lá, các tín hữu có thể sử dụng các cây thực vật địa phương để thay thế lá cọ, như: cành ô-liu, cây vân sam, cành liễu, lá dừa, …đều có thể được. Tất cả nhằm diễn tả sự chào đón Chúa đến mang ơn cứu rỗi cho mình, đặc biệt trong Tuần Thánh (theo Aleteia)

Đặt cành ô-liu trên mỗi ngôi mộ

Chính quyền ở Barzanò, tỉnh Lecce,  miền Lombardy – tâm dịch của nước Ý – đã quyết định cử hành Lễ Lá bằng cách đặt một cành ôliu trên mỗi ngôi mộ, để mọi người cảm thấy “hiệp nhất với nhau như một cộng đồng.”

Mỗi cành ôliu trên bia mộ vừa mang ý nghĩa như một bông hoa dâng tặng người đã khuất, vừa mang dấu chỉ của hòa bình và hy vọng trong những ngày đau thương, tăm tối của nước Ý, khi mà những cái chết đến thầm lặng và những người thân của họ qua đời mà không thể nói lời từ biệt họ lần cuối.(x. Vatican News)

Hiệp thông với Thánh Tâm Chúa Giêsu trong tuần thánh giữa mùa đại dịch

Đức Tổng Giám mục Jose Gomez, chủ tịch Hội đồng Giám mục Hoa Kỳ, đã mời gọi các linh mục và các tín hữu hãy đến với Thánh Tâm bị đâm thâu của Chúa Giêsu để có được nơi ẩn náu bình an trong mùa đại dịch.

Vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, Đức Tổng Giám mục Gomez sẽ đọc Kinh Thánh Tâm Chúa Giêsu để cầu nguyện cho đại dịch chấm dứt. Tất cả mọi người Công giáo đều có thể tham dự thông qua chương trình livestream trên internet. (theo CNA)

Nguồn: WGPSG tổng hợp

Vatican – Các tín hữu xác tín ấy xác tín rằng nếu Con Thiên Chúa đã chọn con đường khổ giá để cứu chuộc nhân loại, thì chắc chắn hành động ấy phải có lý do, tuy rằng con người không luôn luôn muốn hiểu và chấp nhận.

Làm sao sống và cử hành Tuần Thánh ”đau thương” sắp tới? Hôm 27-3-2020, Ban Phụng Vụ của ĐTC đã công bố lịch trình các lễ nghi Tuần Thánh sắp tới do ĐTC cử hành:

Các lễ nghi không có dân Chúa tham dự

Chúa nhật Lễ Lá 5-4 mở đầu một Tuần Thánh chưa từng có trong lịch sử Giáo Hội: lần đầu tiên các lễ nghi Tuần Thánh tại Vatican không có giáo dân trực tiếp tham dự, nhưng chỉ dự các phương tiện truyền thông. Những Chúa Nhật Lễ Lá bình thường ĐTC chủ sự tại Quảng trường Thánh Phêrô có nghi thức rước lá thật cảm động trước sự tham dự của 3, 4 chục ngàn người, nay chỉ diễn ra trong đơn sơ tột cùng tại bàn thờ cuối thánh đường thánh Phêrô. Cũng vậy với lễ nghi khác trong Tam Nhật Thánh. Không có lễ Dầu sáng thứ năm Tuần Thánh với hàng ngàn giáo sĩ các cấp đồng tế với ĐTC; buổi cử hành thương khó chiều Thứ Sáu Tuần Thánh tại Đền thờ Thánh Phêrô, và buổi đi dàng Thánh Giá trọng thể tại Hý trường Colosseo. Rồi tới đêm vọng Phục Sinh, thánh lễ tại thềm Đền thờ Thánh Phêrô được trang trí bằng hàng chục ngàn hoa từ Hòa Lan, và buổi công bố sứ điệp của ĐTC trước sự hiện diện của hàng chục ngàn tín hữu tại Quảng trường Thánh Phêrô. Nhưng nay, những lễ nghi ấy đơn giản tối đa, trước sự hiện diện của một vài người, trong thái độ thận trọng hết sức để tránh lây nhiễm.

Nhiều nơi trên thế giới, kể cả tại Việt Nam, Tuần Thánh cũng diễn ra với bầu đau thương như thế.

Nhìn thực trạng dưới đôi mắt đức tin

Nhưng ”Mọi hoàn cảnh đều góp phần mưu ích cho những người mến Chúa” như thánh Phaolô đã dạy trong thư gửi tín hữu Roma (Rm 8,28). Với xác tín này, Kitô hữu không đòi Chúa làm phép lạ chữa nhân loại khỏi đại dịch coronavirus, không thắc mắc: tại sao Chúa không ra tay biểu dương uy quyền để mọi người tin vào Chúa? Họ không đặt câu hỏi: tại sao ĐGH và chúng con cầu hoài mà Chúa không lắng nghe, phá tan trận dịch Covid-19 này?

Các tín hữu xác tín ấy xác tín rằng nếu Con Thiên Chúa đã chọn con đường khổ giá để cứu chuộc nhân loại, thì chắc chắn hành động ấy phải có lý do, tuy rằng con người không luôn luôn muốn hiểu và chấp nhận.

Nhìn nhận giá trị của đau khổ và nghịch cảnh

Trong thực tế, qua dòng lịch sử, không thiếu những người nhận thức giá trị cứu độ của đau khổ, qua tấm gương của Chúa Cứu Thế.

Khi không có đức tin, người ta sẽ thấy những đau khổ và nghịch cảnh chỉ là điều vô nghĩa lý và hoàn toàn vô ích. Nhưng đối với những người có niềm tin vào Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã dùng chính đau khổ và cái chết để cứu chuộc nhân loại, thì đau khổ không còn là một bất hạnh hoàn toàn tiêu cực nữa. Một đàng các tín hữu vẫn tìm cách chữa trị bệnh tật và giải trừ đau khổ, nhưng đàng khác, họ cũng tìm cách thăng hoa giá trị của đau khổ. ĐTC Gioan Phaolô 2 đã viết trong Tông Thư ”Salvifici doloris” (Khổ đau cứu độ), rằng: ”Chúa Kitô đã dạy cho con người cách biến đổi đau khổ thành điều có lợi, và đồng thời cũng giúp đỡ những ai đang phải chịu đau khổ. Trong cả hai khía cạnh đó, Chúa tỏ lọ ý nghĩa sâu xa của đau khổ” (S.D, 30).

Gương Cha Christensen vượt thắng đau khổ

Hồi đầu tháng 3 này, trang mạng LifeSite ở Mỹ, có đăng một bài về Cha Dana Christensen Wendy Royston, 42 tuổi, cha sở giáo xứ Đức Mẹ Từ Bi (St Mary of Mercy) ở thành phố Alexandria, bang South Dakota, thuộc giáo phận Sioux Falls ở Mỹ.

Cha Christensen vốn là một LM trẻ trung, khỏe mạnh, đang hăng say hoạt động tại các giáo xứ ở Alexandria, Emery và Bridgewater, nhưng tháng 7 năm 2019, cha bắt đầu nhận thấy có gì không ổn, bắp cơ giật và đổi giọng nói. Ban đầu cha đi bác sĩ toàn khoa, rồi được bác sĩ gửi đến bác sĩ chuyên về thần kinh, với một loạt các thử nghiệm phải trải qua. Sau cùng, cuối tháng 10-2019, cha Christensen nhận được cú điện thoại của bác sĩ cho biết cha bị bệnh Xơ cứng teo cơ một bên, cũng gọi là bệnh Lou Gherig, làm cho các thần kinh điều khiển cơ xương chết đi, dần dần bệnh nhân gặp khó khăn trong việc nói, nuốt và thở. Bệnh này chưa có phương thức trị liệu. Thời gian sống trung bình từ khi mắc bệnh đến lúc chết là từ hai tới 4 năm, hầu hết là do suy hô hấp.

Xác tín Chúa quan phòng

Lúc đó cha Christensen mới đi hành hương ở Fatima trở về. Cha kể: ”Tôi coi cú điện thoại xác nhận tôi bị bệnh Lou Gherig là điều diễn ra trong sự phù hộ của Mẹ Maria, một cú điện thoại trong sự quan phòng của Chúa.”

Nhưng sự chấp nhận thực tế căn bệnh của cha đòi nhiều chiến đấu. Cha kể tiếp: ”Sau lần chẩn đoán xác nhận bệnh ấy, tôi trải qua một thời kỳ kinh hãi, kể cả tình trạng xuống tinh thần trầm trọng, tôi hết sức lo sợ. Nhưng với thời gian và cầu nguyện thật nhiều, tôi đã tìm lại được an bình về căn bệnh của tôi. Tôi biết chắc chắn rằng Thiên Chúa đã để cho điều đó xảy ra để tôi được tăng trưởng trong sự thánh thiện và là cơ hội để tôi giúp tha nhân cũng được tăng trưởng. Tôi tin Chúa muốn và đang dùng tình trạng bệnh tật của tôi để mưu sự thiện và tôi tín thác nơi Chúa”.

Nghịch cảnh như một lời mời gọi của Chúa

Cha Christensen xác tín rằng căn bệnh của Cha cũng là một lời Chúa mời gọi tôi hãy thực hành điều mà tôi rao giảng: ”Tôi thường giảng dạy về sự tín thác nơi lòng thương xót của Chúa và kế hoạch của Chúa về đời sống chúng ta. Nay là lúc tôi phải mang ra thực hành”.

Ngày 10 tháng giêng năm nay (2020), lễ Chúa Giêsu chịu phép rửa. Cha Christensen giải thích cho các giáo dân về hàng chữ bằng tiếng Hy lạp ghi ở cửa thánh đường: ”Nếu bạn chết trước khi bạn chết, thì khi bạn chết, bạn sẽ không chết”, câu này muốn nói rằng: trong bí tích rửa tội, các tín hữu Kitô được chôn táng trong nước và được sống lại để sống cuộc sống mới.

Với giọng run run vì hậu quả của bệnh Lou Gherig, cha Christensen diễn giải cho giáo dân: ”Nếu trong cuộc sống, chúng ta vác thánh giá mình và hằng ngày chết đi cho chính mình, nếu chúng ta chọn thánh ý Chúa thay vì ý riêng của chúng ta, nếu chúng ta hằng ngày chấp nhận những ”cái chết” đến với chúng ta, dù đó là sầu muộn hay bệnh tật, hoặc bao nhiêu cái chết hằng ngày xảy ra cho chúng ta, nếu chúng ta sống những điều đó như Chúa Giêsu đã sống, nếu chúng ta để Chúa chết trong chúng ta, thì chúng ta chẳng còn điều gì phải sợ. Vì khi cái chết của chúng ta đến, thì chúng ta đã chết rồi, và tất cả những gì còn lại cho chúng ta là sống vĩnh cửu”.

Sau bài giảng đó, cha Christensen chia sẻ trên Facebook rằng ”một linh mục phải luôn luôn giảng trước tiên cho chính mình, và điều đó cũng giúp tôi không sợ cái chết, vì nếu tôi đã chết với Chúa Kitô rồi, thì có gì mà tôi phải sợ nữa?

Trong Facebook, cha Christensen cũng viết rằng “Trong mọi sự, xin tuân theo ý Cha, chứ đừng theo ý con”. Và cha cũng viết: ”Tôi chấp nhận tất cả những gì Chúa định cho tôi và tôi dâng những sự ấy cho Chúa Giêsu nhờ tay Mẹ Maria, để đền bù tội lỗi tôi và tội lỗi của thế giới, để cứu vớt các tội nhân”. (LifeSite News 3-3-2020)

G. Trần Đức Anh OP
Nguồn: Vatican News

Đức Thánh Cha đã chủ sự buổi cầu nguyện lịch sử trong quảng trường hoàn toàn trống vắng những lại có đông đảo tín hữu tham dự từ khắp nơi trên thế giới tham dự. Ngài xin Chúa ban sức khỏe cho thể xác và an ủi trái tim. Sau khi chầu Thánh Thể, Đức Thánh Cha ban phép lành Mình Thánh Urbi et Orbi cho các tín hữu trong buổi cầu nguyện đặc biệt cầu cho thế giới trước đại dịch.

Lúc 6 giờ chiều ngày 27/03, Đức Thánh Cha Phanxicô đã chủ sự giờ cầu nguyện tại quảng trường thánh Phêrô để cầu nguyện cho thế giới trước đại dịch virus corona. Giờ cầu nguyện bắt đầu với nghi thức cử hành Lời Chúa.

Đoạn Tin Mừng thánh Marco được đọc trong giờ cầu nguyện thuật lại sự kiện các môn đệ đang ở trên tàu, khi Chúa Giêsu đang ngủ, thì giông bão nổi lên. Các môn đệ hoảng sợ, đánh thức Ngài dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” Chúa Giêsu đã truyền cho sóng im biển lặng và ngài bảo họ “Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?”

Suy tư về đoạn Tin Mừng trên, Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu hãy mời Chúa vào cuộc đời chúng ta, hãy phó thác những khó khăn đau khổ cho Chúa, hãy tin rằng Chúa là Đấng yêu thương và yêu chương chúng ta nhất.

Sau đây là bài giảng của Đức Thánh Cha.

Chúng ta ở trên cùng con thuyền và cần cùng nhau chèo để vượt qua sóng gió

”Khi chiều xuống” (Mc 4,35). Đó là câu mở đầu đoạn Tin Mừng chúng ta đã nghe. Từ nhiều tuần nay, dường như chiều đã xuống. Những bóng đen dầy đặc phủ trên các quảng trường, các đường phố và thành thị của chúng ta; chúng chiếm hữu cuộc sống chúng ta, làm đầy mọi sự bằng một sự im lặng gây choáng váng và một sự trống rỗng thê lương, làm tê liệt mọi sự khi nó đi qua: người ta cảm thấy điều ấy trong không khí, nhận thấy nó qua các cử chỉ, qua những cái nhìn. Chúng ta lo sợ và ngỡ ngàng. Như các môn đệ trong bài Tin Mừng, chúng ta bất ngờ bị bão tố hung bạo vùi dập. Chúng ta nhận thấy mình đang ở trên cùng một con thuyền, tất cả đều mong manh và mất hướng, nhưng đồng thời tất cả đều quan trọng và cần thiết, tất cả được kêu gọi cùng chèo với nhau, tất cả đều cần an ủi nhau. Tất cả chúng ta đều ở trên con thuyền ấy. Như những môn đệ trong bài Tin Mừng đồng thanh và lo âu nói với nhau: ”Chúng ta chết mất” (v.38), chúng ta cũng nhận thấy mình không thể tiến bước nếu mỗi người chỉ lo cho mình, nhưng phải cùng nhau.

Chúa Giêsu ngủ yên vì Ngài tín thác nơi Chúa Cha

Thật là dễ thấy mình ở trong hoàn cảnh như trình thuật này. Điều khó khăn là làm sao hiểu thái độ của Chúa Giêsu. Trong khi các môn đệ tự nhiên thấy hốt hoảng và tuyệt vọng, thì Chúa ở phần cuối thuyền, là phần sẽ bị chìm trước tiên. Ngài làm gì thế? Mặc dù những giao động, hối hả, Ngài vẫn ngủ yên, tín thác nơi Chúa Cha – đó là lần duy nhất trong Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giêsu ngủ -. Và khi Ngài bị đánh thức dậy, Chúa cho gió yên biển lặng, rồi nói với các môn đệ với giọng khiển trách: ”Tại sao các con lại sợ? Các con chưa có đức tin sao?” (v.40).

Các môn đệ thiếu đức tin: họ không tin Chúa quan tâm đến họ 

Chúng ta hãy tìm cách hiểu. Sự thiếu đức tin của các môn đệ hệ tại điều gì, một thái độ trái ngược với sự tin tưởng của Chúa Giêsu? Các môn đệ không ngừng tin nơi Chúa, và thực sự họ kêu cầu Ngài. Nhưng chúng ta hãy xem cách thức môn đệ kêu cầu: ”Thưa Thầy, Thày chẳng quan tâm gì đến sự kiện chúng con sắp chết sao?” (v. 38). ‘Thầy chẳng quan tâm’: họ nghĩ rằng Chúa Giêsu không đoái hoài gì đến họ, không chăm sóc họ. Giữa chúng ta, trong các gia đình, một trong những điều làm đau lòng nhất, đó là khi chúng ta nghe nói: ”Anh chẳng quan tâm gì đến em sao?”. Đó là một câu làm thương tổn và tạo nên bão tố trong tâm hồn. Câu ấy cũng làm tổn thương cả Chúa Giêsu. Vì chẳng có ai quan tâm đến chúng ta hơn Ngài. Thực vậy, sau khi được kêu cầu, Chúa đã cứu vớt các môn đệ thiếu lòng tin.

Bão tố cho thấy chúng ta đã bỏ qua điều nâng đỡ và ban sức mạnh cho chúng ta

Bão tố vạch trần sự dễ thương tổn của chúng ta và cho thấy những an ninh giả tạo và thừa thãi qua đó chúng ta đã xây dựng những chương trình hoạt động, những dự án, các tập quán và ưu tiên của chúng ta. Nó tỏ cho thấy chúng ta đã lơ là và bỏ qua điều nuôi dưỡng, nâng đỡ và ban sức mạnh cho cuộc sống và cộng đoàn của chúng ta. Bão tố để lộ tất cả những chủ tâm ”gói lại” và quên đi những gì đã nuôi dưỡng cái hồn của các dân tộc chúng ta; tất cả những toan tính gây mê với những tập quán có vẻ là ”cứu thoát”, nhưng không có khả năng tham chiếu những căn cội và nhắc nhớ tới các vị tiền bối của chúng ta, và vì thế khiến cho chúng ta không còn khả năng miễn dịch cần thiết để đương đầu với nghịch cảnh.

Bão tố cũng làm rơi mất những mánh khóe chúng ta dùng để ngụy trang ”cái tôi” của chúng ta, luôn lo lắng về hình ảnh của mình; một lần nữa, chúng ta khám thấy điều tốt lành là chúng ta cùng thuộc về nhau, cùng là anh chị em của nhau.

Chúng con đang ở giữa biển động, chúng con khẩn cầu Chúa: “Lạy Chúa, xin hãy thức dậy!”

Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có niềm tin sao?”. Lạy Chúa, Lời Chúa chiều tối hôm nay đánh động và có liên hệ tới tất cả chúng con. Trong thế giới chúng con hiện nay, thế giới mà Chúa yêu thương nhiều hơn cả chúng con yêu, chúng con tiến bước rất mau lẹ, cảm thấy hùng mạnh và có khả năng trong mọi sự. Chúng con ham hố lợi lộc, để cho mình bị vật chất thu hút mất và bị choáng váng vì vội vã. Chúng con không dừng lại trước những lời nhắc nhở của Chúa, không thức tỉnh trước những chiến tranh và bất công trên thế giới, chúng con đã không lắng nghe tiếng kêu của những người nghèo và của trái đất của chúng con đang bị bệnh nặng. Chúng con cứ tiếp tục tiến bước không chút sợ hãi, nghĩ rằng mình sẽ luôn khỏe mạnh trong một thế giới bị bệnh. Giờ đây, trong lúc chúng con đang ở giữa biển động, chúng con khẩn cầu Chúa: “Lạy Chúa, xin hãy thức dậy!”

Đây là thời điểm chọn lựa điều gì đáng kể và điều gì chóng qua

 “Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có đức tin sao?” Lạy Chúa, Chúa kêu gọi chúng con, một lời kêu gọi hãy tin tưởng. Không phải chỉ tin Chúa hiện hữu cho bằng hãy đến cùng Chúa và tín thác nơi Chúa. Trong Mùa Chay này vang dội lời kêu gọi cấp thiết của Chúa: ”Hãy hoán cải”, ”hãy hết lòng trở về cùng Ta” (Gl 2,13). Chúa gọi chúng con hãy đón nhận thời điểm thử thách này như ‘một thời điểm chọn lựa’. Đây không phải là thời điểm phán xét của Chúa, nhưng là lúc chúng con phải suy xét: thời điểm chọn lựa điều gì đáng kể và điều gì chóng qua, tách biệt điều cần thiết ra khỏi điều không cần. Lạy Chúa, đây là lúc điều chỉnh lại hành trình cuộc sống của chúng con hướng về Chúa và hướng về tha nhân. Và chúng con có thể nhìn bao nhiêu bạn đồng hành gương mẫu, trong sợ hãi, họ đã phản ứng bằng cách hiến mạng sống mình. Đó là sức mạnh tác động được Thánh Linh đổ xuống và nhào nặn thành những sự hiến thân can đảm và quảng đại.

Cầu nguyện và phục vụ âm thầm: đó là những khí giới chiến thắng của chúng ta

Đó là sự sống của Thánh Linh có khả năng cứu chuộc, nâng cao giá trị và tỏ cho thấy cuộc sống của chúng con được hình thành và nâng đỡ nhờ những người thường – những người thường bị quên lãng, – không được báo chí nói đến, không xuất hiện trong những cuộc biểu dương mới nhất, nhưng chắc chắn, họ đang viết lên những biến cố quan trọng ngày nay trong lịch sử chúng con: các bác sĩ, y tá nam nữ, các nhân viên siêu thị, nhân viên vệ sinh, những người giúp việc gia đình, các nhân viên chuyên chở, các nhân viên công lực, những người thiện nguyện, các linh mục, nữ tu và bao nhiêu người khác đã hiểu rằng không ai tự cứu thoát một mình. Đứng trước đau khổ, qua đó người ta đo lường mức độ phát triển đích thực của các dân tộc chúng con, chúng con khám phá và cảm nghiệm lời nguyện tư tế của Chúa Giêsu: ”Ước gì tất cả chúng được nên một” (Ga 17,21). Bao nhiêu người hằng ngày thực hành kiên nhẫn và đổ tràn hy vọng, chú tâm không gieo rắc kinh hoàng nhưng gieo vãi tinh thần đồng trách nhiệm. Bao nhiêu người cha, người mẹ, ông bà, giáo chức, chỉ cho các trẻ em chúng con – qua những cử chỉ bé nhỏ và thường nhật – cách thức đương đầu và vượt thắng một cuộc khủng hoảng, bằng cách điều chỉnh các thói quen, ngước mắt lên cao và khích lệ cầu nguyện. Bao nhiêu người cầu nguyện, dâng hy sinh và chuyển cầu cho ích chung của tất cả mọi người. Cầu nguyện và phục vụ âm thầm: đó là những khí giới chiến thắng của chúng ta.

Hãy mời Chúa Giêsu bước lên những con thuyền cuộc sống của chúng ta

”Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có đức tin sao?”. Khởi đầu đức tin là biết mình cần được cứu độ. Chúng ta không tự mãn, chỉ tự mình thôi thì chúng ta sẽ bị chìm; chúng ta cần Chúa như những người hải hành xưa kia cần những vì sao. Chúng ta hãy mời Chúa Giêsu bước lên những con thuyền cuộc sống của chúng ta. Hãy phó thác cho Chúa những lo sợ của chúng ta để Ngài chiến thắng chúng. Như những môn đệ chúng ta sẽ cảm nghiệm thấy rằng có Chúa ở trên thuyền, thuyền sẽ không bị đắm. Vì sức mạnh của Thiên Chúa là: tất cả những gì xảy ra cho chúng ta, cả những điều bất hạnh, đều mưu ích cho chúng ta. Chúa đưa sự thanh thản vào trong những bão tố của chúng ta, vì với Thiên Chúa, sự sống sẽ không bao giờ chết.

Chúa mời gọi chúng ta hãy đánh thức và khởi động tình liên đới và hy vọng

Chúa đặt câu hỏi cho chúng ta, giữa bão tố của chúng ta, Chúa mời gọi chúng ta hãy đánh thức và khởi động tình liên đới và hy vọng, có khả năng mang lại sự vững chắc, nâng đỡ và mang lại ý nghĩa cho những lúc này, trong đó tất cả dường như bị chìm. Chúa thức dậy để đánh thưc và hồi sinh niềm tin của chúng ta nơi sự phục sinh.

Trong thập giá của Chúa chúng ta được cứu độ

Chúng ta có một cái neo; trong thập giá của Chúa chúng ta được cứu độ. Chúng ta có một hoa tiêu: trong thập giá của Ngài chúng ta được cứu chuộc. Chúng ta có một hy vọng: trong thập giá của Chúa, chúng ta được chữa lành và ấp ủ vì không có gì và không một ai có thể tách biệt chúng ta ra khỏi tình thương cứu độ của Chúa. Giữa tình trạng cách ly, trong đó chúng ta đang thiếu thốn tình cảm quí mến và những cuộc gặp gỡ, chịu đựng bao nhiêu thiếu thốn, một lần nữa chúng ta nghe lời loan báo cứu độ: Chúa đã sống lại và Ngài sống cạnh chúng ta. Chúa kêu gọi chúng ta, từ trên thập giá của Ngài, hãy tìm lại cuộc sống đang chờ đợi chúng ta, và hãy nhìn đến những người đang kêu chúng ta hãy củng cố, nhìn nhận và khởi động ơn thánh đang ở trong chúng ta. Đừng dập tắt tim đèn còn ngún khói (Xc Is 42,3), không bao giờ yếu liệt và hãy để cho niềm hy vọng được bùng lên.

Đón nhận thập giá là can đảm đón nhận tất cả các nghịch cảnh, đón nhận hy vọng

Đón nhận thập giá của Chúa có nghĩa là tìm lại can đảm để đón nhận tất cả các nghịch cảnh của thời điểm hiện nay, tạm bỏ sự lo lắng của chúng ta về sự toàn năng và chiếm hữu, để nhường chỗ cho tinh thần sáng tạo mà chỉ có Thánh Linh mới có khả năng khơi dậy. Điều này có nghĩa là tìm lại can đảm mở ra những không gian trong đó tất cả mọi người đều thể cảm thấy được kêu gọi và thực hiện những hình thức mới của lòng hiếu khách, tình huynh đệ và liên đới. Trong thập giá của Chúa, chúng ta được cứu thoát để đón nhận hy vọng và để cho niềm hy vọng ấy củng cố và nâng đỡ tất cả các biện pháp và những con đường khả dĩ giúp chúng ta bảo tồn bản thân và giữ gìn. Đón nhận Chúa để đón nhận hy vọng: đó là sức mạnh của đức tin, giải thoát khỏi sợ hãi và mang lại hy vọng.

Xin Chúa lập lại lần nữa: ”Các con đừng sợ”

Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có đức tin sao?” Anh chị em thân mến, từ nơi này, nhắc nhớ đức tin kiên vững của thánh Phêrô, tối hôm nay tôi muốn phó thác tất cả anh chị em cho Chúa, nhờ lời chuyển cầu của Đức Mẹ là sức khỏe của dân Ngài, là Sao biển giữa bão tố. Từ những hàng cột này như vòng tay ôm lấy thành Roma và thế giới, ước gì phúc lành của Thiên Chúa đổ xuống trên anh chị em như một vòng tay an ủi. Lạy Chúa, xin Chúa chúc lành cho thế giới, xin ban sức khỏe cho thân xác và an ủi cho tâm hồn. Chúa dạy chúng con đừng sợ hãi. Nhưng niềm tin của chúng con yếu ớt, và chúng con nhát đảm. Nhưng lạy Chúa, Chúa không bỏ mặc chúng con trong bão tố. Xin Chúa lập lại lần nữa: ”Các con đừng sợ” (Mt 28,5). Và cùng với thánh Phêrô, ”chúng con phó thác cho Chúa mọi lo âu, vì Chúa chăm sóc chúng con” (Xc 1 Pr 5,7).

Nguồn: Vatican News

Giờ cầu nguyện đặc biệt xin ơn đẩy lui dịch bệnh Covid-19 do Đức Thánh Cha Phanxicô chủ sự tại tiền sảnh Đền Thờ Thánh Phêrô vừa mới được truyền hình trực tiếp từ trên các phương tiện truyền thông đại chúng.

Có lẽ không ai trong chúng ta những ai vừa mới theo dõi chương trình lại không ít nhiều chạnh lòng. Chúng ta chạnh lòng vì khung cảnh, vì con người, và nhất là vì ý nghĩa sâu xa của buổi cầu nguyện mang tính lịch sử chiều hôm nay.

Khung cảnh

Có thể nói từ trước đến nay, ít nhất là trong suốt 7 năm triều đại Giáo Hoàng của Đức Phanxicô, chưa bao giờ một vị Giáo Hoàng lại cử hành một nghi lễ mang tầm vóc quốc tế trước một quảng trường hoàn toàn trống trải như Đức Phanxicô đã làm lúc 18h chiều hôm nay, ngày 27.03.2020.

Không những hiu quạnh vì vắng bóng cộng đồng dân chúa mà còn có phần lạnh lẽo vì trời đang đổ mưa như trút nước. Cả một quảng trường mênh mông với sức chứa trên 30 ngàn người nay chỉ vỏn vẹn có vài bóng người thưa thớt, họ là những nhân viên công lực của thành phố và của Tòa Thánh đang thi hành nhiệm vụ.

Chính trong khung cảnh trống trải hiu quạnh này mà Cây Thánh Giá Đức Kitô xem ra có cơ hội được mọi người chú ý đến nhiều hơn. Gần thập giá là bức linh ảnh Đức Maria-Phần Rỗi Dân Thành Rôma. Nhờ sự xuất hiện của 2 vật thiêng liêng này mà khung cảnh buổi cầu nguyện lúc có phần thêm ấm áp.

Phải chăng Chúa đang nói với chúng lúc này. Chính khoảng thời gian này, giữa lúc mọi người phải chịu cách ly, phong tỏa, chúng ta mới có dịp trở về để nhận ra rằng Thánh Giá Chúa là mầu nhiệm trung tâm của cuộc đời. Mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Đức Kitô mới chính là câu trả lời cho chúng ta những người đang mải mê tìm kiếm thế sự phù vân mà lãng quên cùng đích của đời mình (x. Bài Giảng của ĐTC).

Chính nhờ bối cảnh mưa gió bão bùng như chiều hôm nay, chúng ta mới có dịp nhận ra sự hiện diện của Mẹ. Mẹ có bao giờ rời xa con của Mẹ đâu. Mẹ không chỉ hiện diện cách thụ động mà ngược lại, Mẹ luôn dõi theo con mẹ và biết chúng ta đang cần gì. Mẹ đang thì thầm bên tai chúng ta: “Người bảo gì các con hãy làm theo” (x. Ga 2,5).

Cuối cùng, liên quan đến khung cảnh buổi cầu nguyện, chúng ta có nghe chăng Đức Thánh Cha đang nhắc đến hình ảnh 2 hàng cột đá hai bên Đền Thờ Thánh Phêrô. Như đôi tay dang rộng ôm lấy Rôma và thế giới, Đức Thánh Cha nói, ước gì phúc lành của thiên Chúa cũng lan rộng đến tất cả mọi người như một vòng tay an ủi.

Tất cả cảm giác lạnh lẽo và trống vắng bỗng chốc tan biến đi để nhường chỗ cho tâm tình nồng ấm thiêng liêng. Hơi nóng tỏa ra từ con tim của hàng trăm triệu người đang hướng về Giáo Đô La Mã, đang hiệp nhất trong tinh thần và sốt sắng trong cầu nguyện.

Con người

Chỉ vài phút sau khi buổi cầu nguyện bắt đầu, tín hiệu internet bỗng có dấu hiệu chậm lại, hóa ra là vì đã có hơn 90 triệu người đang theo dõi chương trình qua mạng internet cùng một lúc với nhau. Từ trong tim, hơn 90 triệu con người ấy như cảm thấy một sức mạnh kỳ diệu nâng đỡ họ. Phải chăng đó là sức mạnh của niềm tin và lòng trông cậy?

Thiên Chúa nâng đỡ đức tin yếu kém của chúng ta bằng vô vàn cách thế khác nhau tùy ý Người muốn. Ngay lúc này, giữa buổi cầu nguyện chiều hôm nay, có lẽ cách thế mà Thiên Chúa muốn dùng để ủi an khích lệ chúng ta không gì khác hơn là chính con người và tấm lòng của Đức Thánh Cha Phanxicô. Có hình ảnh nào đánh động chúng ta hơn hình ảnh một cụ già 83 tuổi, mới vượt qua cảm cúm không lâu, nay bất chấp mưa gió xuất hiện giữa cộng đồng đức tin như đá tảng vững chắc để củng cố tinh thần cho chúng ta. Đức Thánh Cha đã không quản ngại thời tiết xấu nhưng đã đến để hướng dẫn chúng ta suy niệm Tin Mừng, chầu Mình Chúa và cuối cùng ban cũng chính người ban phép lành toàn xá cho chúng ta.

Khi ống kính cho phép chúng ta quan sát Đấng Kế Vị Thánh Phêrô, chúng ta bắt gặp một đức tin can trường, đức cậy vững vàng, và đức mến vô cùng sống động. Nếu không vì lo lắng cho sự an nguy của nhân loại, Đức Phanxicô đã không việc gì phải tổ chức buổi cầu nguyện chiều hôm nay.

Ngài bùi ngùi xúc động trước tượng Chúa chịu nạn như một người môn đệ đang tìm sự trợ giúp của Thầy trước phong ba bão táp. Ánh mắt Đức Thánh Cha hướng nhìn về xa xăm như ánh mắt của người cha đang nặng lòng trước nỗi đau của đoàn con. Bước chân nặng nề nhưng dứt khoát đã nói lên tất cả. Cánh tay Đức Thánh Cha vươn lên chạm vào vết thương của Đức Kitô chịu đóng đinh. Cánh tay đó ngài cũng dùng để nâng Thánh Thể Chúa lên chúc phúc cho con cái ngài. Đôi tay của cụ già mặc áo chùng trắng, như thể là đôi tay của Mục Tử Nhân lành vươn xa đến đoàn chiên, đụng chạm săn sóc cho từng con chiên.

Có ai không chạnh lòng trước sự hiện thân đầy trìu mến như Đức Thánh Cha ngay trong buổi cầu nguyện hôm nay không? Cả con người Đức Thánh Cha, trái tim ngài, tâm trí ngài đã dành hết cho Đức Kitô và Thân Thể nhiệm mầu của đức Kitô là Giáo Hội rồi còn gì nữa: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con mến Ngài” (Ga 21, 17).

Ý hướng

Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót, luôn có cách để bày tỏ cho chúng ta biết Người yêu thương chúng ta đến mức nào. Tất cả mọi sự xoay quanh buổi cầu nguyện chiều hôm nay đều hòa điệu với nhau để tuyên dương tình yêu Thiên Chúa. Từ khung cảnh, con người cho đến ý hướng đều toát lên một tình liên đới vô cùng thắm thiết. Từ Tòa Thánh đến mọi ngõ ngách trên khắp cùng thế giới, muôn người đều hiệp nhất trong cùng một ý hướng: Xin Thiên Chúa ban sức mạnh thể xác và ơn an ủi cho tâm hồn nhân loại hôm nay, một nhân loại đang bị nạn Covid-19 dày xéo vô cùng tang thương.

Đoạn Tin Mừng (Mc 4, 35-41) của giờ cầu nguyện hôm nay nhắc chúng ta rằng chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền và chúng ta cần đến nhau khi phải chống chọi với cuồng phong bão tố (x. bài giảng của ĐTC). Tình liên đới không chỉ giữa con người với nhau mà phải có Chúa ở đó nữa. Chúa cũng ở trên thuyền, Chúa có bỏ rơi các môn đệ đâu?

Tâm tình liên đới bên trong, vì sự cách trở thể lý, dường như có cơ hội được thể hiện ra ngoài cách rõ ràng hơn. Đấy, khi phải đối diện với dịch bệnh nguy hiểm, chúng ta đã bắt đầu biết quan tâm đến nhau, hỏi thăm nhau và cầu nguyện cho nhau nhiều hơn.

Thêm vào đó, không phải là ngẫu nhiên mà chiều hôm nay, Đức Thánh Cha chọn bài hát Sub tuum praesidium (tạm dịch là “Dưới sự bảo vệ của Người”) để cầu nguyện cùng Đức Mẹ. Cách đây 2 năm (2018) khi nổ ra các vụ bê bối về tính dục liên quan đến các chức sắc của Hội Thánh, Đức Thánh Cha Phanxicô đã mời gọi các Kitô Hữu khắp nơi tích cực lần chuỗi Mân Côi Kính Đức Mẹ, hát kinh Sub tuum praesidium và kêu khấn Thánh Thiên Thần Hộ Thủ Mi-ca-e để nhờ các Ngài che chở con thuyền Giáo Hội trước ba đào nguy biến. Nay, trước đại dịch Coronavirus, Đức Thánh Cha một lần nữa nhắc đến sự hiệp thông nhiệm mầu giữa các Thánh và nhân loại. Chúng ta không được phép lãng phí nguồn trợ lực hết sức kỳ diệu kỳ này nhất là trong bối cảnh nguy nan hiện nay.

Cuối cùng, với Phép Lành Urbi et Orbi, Phép Lành cho Kinh Thành Rôma và cho toàn thế giới, chúng ta được đánh động để nhớ rằng, cộng đồng nhân loại chúng ta là con cùng một Cha, anh em cùng một nhà. Chúng ta còn có chung một người Mẹ dịu hiền người hằng dõi theo chúng ta: “Đây là Mẹ con” (Ga 19, 27).

Đức Kitô muốn chúng ta đặt trót niềm tin vào lời Người đã hứa: “Thầy đây, đừng sợ” (Ga 6, 20) và tình nguyện để trở nên cánh tay nối dài tình yêu và niềm an ủi của Chúa đến cho tha nhân. “Anh em hãy yêu thương nhau như thầy đã yêu thương các con” (Ga 13, 34).

SUB TUUM PRAESIDIUM
(Bản dịch tiếng Việt do Nhóm CGKPV)

Sub tuum praesidium confugimus, Sancta Dei Genetrix.
Nostras deprecationes ne despicias in necessitatibus nostris,
sed a periculis cunctis libera nos semper,
Virgo gloriosa et benedicta.

Lạy Đức Mẹ Chúa Trời,
Ngài xiết bao thánh thiện,
Này chúng con chạy đến
Tìm nương ẩn nơi Ngài.
Lúc sa vòng gian khổ,
Khi gặp cảnh phong trần,
Lời con cái nài van,
Xin Mẹ đừng chê bỏ.
Nhưng xin hằng giải thoát
Khỏi ngàn nỗi hiểm nguy,
Ôi vinh diệu ai bì
Trinh Nữ đầy ơn phước! Amen.

Giuse Phan Quang Trí, O.Carm.
Rôma, 27.03.2020

Nguồn: Truyền thông HĐGMVN

Cây thánh giá linh thiêng mà Đức Giáo hoàng Phanxicô cầu nguyện vào Chủ nhật tuần trước để xin chấm dứt cơn dịch bệnh covid-19 đã được gỡ xuống và đưa đến Quảng trường Thánh Phêrô, vì vậy nó có thể sẽ có mặt vào ngày Thứ Sáu trong buổi lễ ban phép lành toàn xá Urbi et Orbi của Đức Giáo hoàng.

Thánh giá linh thiêng được tháo ra ở thờ San Marcello al Corso ngày 25 tháng 03. Thành phố Vatican, lúc 03 giờ 10 phút ngày 25 tháng 3 năm 2020 chiều (CNA)

Theo nhà báo Vatican – Francesco Antonio Grana, cây thánh giá đã được đưa ra khỏi Nhà thờ San Marcello al Corso vào tối thứ Tư và dự kiến ​​sẽ được đặt tạm thời tại Quảng trường Thánh Phêrô, vào thứ Năm.

Sự linh thiêng của cây thánh giá được người dân Rôma tôn kính sau vụ cháy nhà thờ ngày 23-05-1519. Vụ cháy đã thiêu mọi thứ trong nhà thờ nhưng cây thánh giá thì vẫn còn nguyên vẹn.

Chưa đầy ba năm sau, Thành Rôma bị tàn phá bởi bệnh dịch hạch đen. Theo yêu cầu của các tín hữu công giáo Rôma, cây thánh giá đã được rước từ tu viện của Dòng các tôi tớ Đức Maria ở Via del Corso đến Quảng trường Thánh Phêrô, được dừng lại ở mỗi khu phố của Thành Rôma. Cuộc rước kéo dài 16 ngày, từ ngày 4 đến ngày 20 tháng 8 năm 1522. Khi thánh giá được trả lại cho Thánh Marcellus, thì bệnh dịch đã biến mất khỏi Rôma.

Từ đó, cây thánh giá đã được rước đến Quảng trường Thánh Phêrô, mỗi dịp Năm Thánh Thành Rôma – khoảng 50 năm một lần – và người ta đã khắc trên cây thánh giá tên của mỗi giáo vị Giáo hoàng tham dự đoàn rước đó. Tên vị Giáo hoàng cuối cùng được khắc là của Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Ngài đã ôm cây thánh giá này vào “Ngày Tha Thứ”, dịp Năm Thánh 2000.

Nguồn: Truyền thông HĐGMVN

Đức Thánh Cha sẽ ban Phép Lành “Urbi et Orbi”, phép lành chỉ được ban vào những dịp đặc biệt, trong buổi cầu nguyện lúc 18 giờ thứ Sáu ngày 27/03 giờ Roma, để chúc lành đặc biệt cho các tín hữu và toàn thế giới giữa cơn đại dịch. Vatican News Tiếng Việt sẽ truyền hình trực tiếp với thuyết minh Tiếng Việt.

18 giờ ngày 27/03 giờ Roma tương đương với các múi giờ:

10:00 – Giờ California, Vancouver

13:00 – Giờ New York, Toronto

17:00 – Giờ Anh và Ireland

18:00 – Giờ Roma, Paris, Berlin…

24:00 – Giờ Việt Nam

Cùng cầu nguyện, đọc Kinh Lạy Cha vào 12 giờ trưa thứ Tư 25/03

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha mời gọi mọi người cùng cầu nguyện, đọc kinh Lạy Cha vào lúc 12 giờ trưa thứ Tư 25/03, lễ Truyền Tin. Đức Thánh Cha nói:

“Trong những ngày thử thách này, trong khi nhân loại run sợ vì mối đe dọa của đại dịch, tôi muốn đề nghị tất cả Kitô hữu, tất cả đồng thanh dâng lời khẩn nguyện lên Thiên quốc. Tôi mời gọi tất cả các vị lãnh đạo các Giáo hội của các hệ phái đức tin khác nhau, khẩn cầu Đấng Tối Cao, Thiên Chúa toàn năng, bằng cách đồng thời cùng nhau cầu nguyện đọc kinh Lạy Cha vào giữa trưa ngày thứ Tư 25/03 tới đây. Trong ngày rất nhiều Kitô hữu nhớ đến lời loan báo với Đức Trinh nữ Maria về sự Nhập thể của Ngôi Lời, cầu xin Chúa có thể lắng nghe lời nguyện cầu hiệp nhất của tất cả môn đệ của Ngài đang chuẩn bị cử hành sự chiến thắng của Chúa Kitô Phục sinh”.

Đức Thánh Cha ban phép lành Urbi et Orbi lúc 18 giờ ngày 27/03

Đức Thánh Cha cũng thông báo tiếp: “Cũng cùng ý nguyện này, thứ Sáu ngày 27/03, vào lúc 18 giờ, tôi sẽ chủ sự buổi cầu nguyện tại thềm đền thờ thánh Phêrô, trong quảng trường trống vắng. Ngay từ bây giờ, tôi mời gọi tất cả hãy tham dự cách thiêng liêng qua các phương tiện truyền thông. Chúng ta sẽ lắng nghe Lời Chúa. Chúng ta sẽ dâng lời khấn nguyện, chúng ta sẽ thờ lạy Thánh Thể, và vào cuối buổi cầu nguyện, tôi sẽ ban Phép lành Urbi et Orbi – cho thành Roma và toàn thế giới, kèm theo ơn toàn xá.

Theo truyền thống Giáo hội, trong những dịp trọng đại, Đức Thánh Cha sẽ ban phép lành Urbi et Orbi (cho thành Roma và toàn thế giới). Trong năm, có hai dịp Đức Thánh Cha ban phép lành Urbi et Orbi là Lễ Giáng Sinh và Lễ Phục Sinh lúc 12 giờ trưa giờ Roma. Trong hoàn cảnh nguy cấp của đại dịch, Đức Thánh Cha muốn bày tỏ lòng thương xót của Thiên Chúa cho các tín hữu và toàn thế giới, nên ngài ban phép lành đặc biệt này cho mọi người.

Gần gũi với tất cả mọi người

Đức Thánh Cha cũng bày tỏ sự gần gũi với mọi người. Ngài nói: “Chúng ta muốn đối phó với đại dịch virus bằng lời cầu nguyện phổ quát, bằng sự cảm thông, hiền dịu. Chúng ta hãy tiếp tục hiệp nhất.

Chúng ta hãy tỏ cho những người cô đơn và bị thử thách nhất cảm thấy sự gần gũi của chúng ta. Chúng ta gần gũi với các bác sĩ, các nhân viên y tế, các y tá, các tình nguyện viên… Chúng ta gần gũi với chính quyền, những người phải đưa ra các biện pháp cứng rắn nhưng vì thiện ích của chúng ta. Chúng ta gần gũi với các cảnh sát, các quân nhâ, những người ở trên đường phố để duy trì trật tự, bởi vì họ phải thi hành những điều chính quyền yêu cầu vì ích lợi của tất cả chúng ta”.

Sau đó, Đức Thánh Cha đã xuất hiện tại cửa sổ Dinh Tông Tòa, nơi ngài thường đọc Kinh Truyền Tin với các tín hữu khi đại dịch chưa xảy ra, nhìn xuống quảng trường thánh Phêrô hoàn toàn trống vắng, và ngài đã ban phép lành.

Nguồn: Vatican News Tiếng Việt